*
Thật
khí khái, anh, người Quận Trưởng,
Thuở
cầm quân ngang dọc bốn phương.
Cuối
đời chết quá thảm thương,
Tình
duyên dang dở tìm đường gởi thân.
Đồng hồ trên tường gõ đúng bảy tiếng đều đặn. Đỉnh dụi mắt, ngồi bật dậy
thật nhanh. Chàng đưa đôi mắt còn ngáy ngủ nhìn qua khung cửa sổ đang mở nửa
chừng. Ngòai vườn, tia nắng mong manh cố len lỏi rọi ánh sáng yếu ớt vào phòng.
Đỉnh mang vội đôi dép đến gần cửa sổ, chàng ưỡng ngực vươn vai, đưa hai tay đẩy
cánh cửa sổ mở rộng ra... Chàng đi nhanh xuống nhà dưới súc miệng, rồi
vội vàng bước ra hàng hiên làm vài động tác thể dục như thường lệ với ý nghĩ “ Hôm nay, mình tập qua loa vài động tác, sáng mai sẽ tập nhiều hơn để bù lại, vì sắp
đến giờ hẹn với Thu Phương, người yêu đầu đời của mình ”
Đỉnh mỉm cười
sung sướng. Tuy thế, Đỉnh vẫn khơng quên nhiệm vụ của mẹ giao phó là mỗi buổi sáng phải tưới vườn rau và
hai dãy hoa của mẹ mới trồng.
Tinh thần phấn
chấn, Đỉnh vừa tưới cây, vừa huýt sáo nho nhỏ một bài tình ca quen thuộc.
Như để vui lây với Đỉnh, tiếng chim hót vang lanh lảnh như chào đón
một ngày đẹp trời bắt đầu...
Cuối vườn, đàn gà lục đục kéo nhau ra khỏi chuồng. Đi
đầu là mấy chú gà trống rất oai vệ, lông đủ màu sắc rực rỡ, vỗ cánh
bình bịch, chúng cố vươn cổ gáy hùng hồn mấy tiếng ò ! o! o... Mấy chị gà mái lầm lủi dẫn đàn gà con
ríu rít đi kiếm ăn. Văng vẳng đâu đây tiếng chó sủa từng chập ở cuối xóm. Tất
cả đã tạo thành một bản hợp tấu dễ thương của đồng quê vào buổi bình minh….
Xa xa cuối chân trời, ông mặt trời cố vượt qua dãy núi
xanh thẫm. Những tia sáng mỗi lúc càng rõ nét hơn như cố vương
những cánh tay dài ra đánh thức vạn vật đang lười biếng thức dậy!
Đỉnh tưới những giọt nước cuối cùng lên đám hoa đủ
màu. Một chú sâu mập ú nằm trên chiếc lá vừa bị nó ăn thành một lỗ tròn như
khiêu khích chàng...Tức giận, Đỉnh lấy hai chiếc que gắp con sâu quái ác
đó bỏ xuống đất đạp mạnh, khiến con sâu bị nát nhừ như tương. Một cái gai
hồng đâm vào tay Đỉnh đau điếng, chàng giật mình xuýt xoa “ ôi hoa đẹp như thế mà lại tàn ác quá! ”
Mấy bông hoa như ngầm hiểu ý Đỉnh, chúng xao động, cúi
rạp mình dưới làn gió nhẹ thoảng qua. Những nụ hoa như mỉm cười, cố vương lên thách thức với những chồi lá non lung
linh dưới ánh nắng vàng. Không có thì giờ ngắm nhìn vẻ đẹp của vạn vật đang
trải rộng, Đỉnh vui vẻ đi vào nhà lo tắm rữa để kịp giờ đến điểm hẹn với người
yêu.
Ở buồng trong, tiếng mẹ Đỉnh vọng ra:
-Hôm
nay Thứ Bảy, không có lớp học, con sửa soạn đi đâu sớm thế? Không kịp chờ mẹ
làm thức ăn sáng sao?
-Thưa mẹ, con đi ngay, sáng nay con không ăn sáng ở
nhà đâu ạ!
-Gớm! Đi đâu mà vội vàng đến thế, chắc có hẹn với Thu
Phương rồi chứ gì?
-Thưa mẹ vâng ạ!
-Thế thì bao giờ con cho mẹ uống rượu mừng đây?
-Thưa mẹ, chuyện đó để thư thả. Cuối niên học
nầy, con ra trường, con đi dạy học một thời gian rồi con mới tính chuyện cưới vợ. Thưa mẹ
con đi kẻo trễ.
Vừa thưa chuyện với mẹ, Đỉnh vừa nổ máy xe dắt
ra cổng vụt lao đi nhanh. Xe Đỉnh vừa đến góc phố, chàng đã nhìn thấy bóng
dángThu Phương ở cuối đường như lời dặn của Đỉnh hôm trước… “ Lần tới, chúng mình đi thăm vườn cây ở
Lái Thiêu. Em ăn mặc gọn ghẽ, đừng mặc áo dài mà vướng bận nghe em
!”
Nhìn Thu Phương tươm tất trong bộ đồ tây. Đỉnh nhoẻn
miệng cười:
-Hôm nay trông em đẹp và nhí nhảnh ghê đi!
Thu Phương phụng phịu có vẻ hờn dỗi, vì Đỉnh đến trễ hẹn.
-Chờ anh dài cả cổ đây nè! Em giận anh đó!
-Cho anh xin cái hờn cái giận đi. Em hãy ngồi
lên yên xe, để anh đưa em đến tiệm ăn,đền cho một tơ bún bị Huế thật cay trước khi đi
ăn trái cây. Em chịu không nè?
Vùng vằng hờn giỗi, Thu phương đứng yên lặng. Đỉnh
phải lên tiếng dỗ dành...
-Cho anh xin lỗi đã trễ hẹn, để em
chờ. Hồi hôm, anh thức quá khuya làm bài vở cho xong, chuẩn bị cho kỳ thi ra
trường sắp tới. Vì vậy sáng nay anh thức dậy hơi trễ.
Anh lo cho tương lai của chúng mình, nên phải chịu khó học, rồi mới đi chơi!
Nghe Đỉnh nói chí lý, Thu Phương đành im lặng
ngồi vào yên sau xe. Sau khi ăn sáng xong, đôi trai gái như quên đi hờn giận. Họ vui vẻ với nhau, tay trong
tay, mắt trong mắt đùa giỡn dưới những tàn cây trĩu nặng trái. Những trái
chôm chơm ngọt lịm, những trái vú sữa no tròn, những chùm dâu sai trái, rồi mãn
cầu, xoài cát và xòai thanh ca... như khiêu khích
khứu vị giác đang vây kín hai kẻ đang yêu nhau tha thiết.
Đến trưa, họ ngồi dưới bóng mát gốc cây, bàn tính chuyện tương lai... “Thi tốt nghiệp xong, anh thưa với ba má anh mang trầu cau đến giạm hỏi em! ” Đỉnh lên tiếng trước.
Đôi má ửng hồng, Thu Phương cúi xuống e lệ, nàng lí
nhí:
-Anh chưa hỏi ý kiến của em thế nào, kia mà!
Chồm qua vai người yêu, Đỉnh đặt một chiếc
hôn nồng nàn lên má lên môi Thu Phương. Nàng nhắm mắt tận hưởng vị ngọt của
tình yêu. Đó là câu trả lời thiết thực nhất của hai kẻ yêu nhau.
Cầm tay nhau, hai kẻ yêu thương không nói
nên lời...chỉ có hai quả tim cùng hòa chung một nhịp đập. Thu Phương dựa
đầu vào vai Đỉnh đếm thời gian trôi qua thật mau. Đến trưa họ nô đùa đuổi bắt nhau như trẻ
con vô tư.
Tình yêu của họ êm đẹp theo thời
gian trôi qua. Những lần hẹn hò, đi chơi và đi ăn cứ êm đềm qua nhanh.
Đỉnh ra trường dạy tại một trường trung học ở tỉnh lỵ nhỏ, rồi cưới Thu Phương
về làm vợ. Những chuỗi ngày hạnh phúc trôi qua nhanh chóng. Mới
ngày nào mà nay họ đã có ba đứa con bụ bẫm. Đỉnh nổi tiếng là giáo sư dạy hay, chàng
rất giỏi Anh văn. Nhiều nữ sinh xem Đỉnh là thần tượng, họ thường bàn tán với
nhau:
-Thầy Đỉnh dạy hay quá!
-Thật tuyệt vời!
-Thầy đáng yêu quá!
-Thầy là thần tượng mà tôi hằng mơ ước.
-Tiếc quá,thầy đã có vợ rồi, mình vô cùng thất
vọng!
-Có vợ thì mặc có vợ! Chồng chung chồng chạ, ai khéo hầu
hạ thì được chồng riêng! Với nụ cười tinh nghịch, Hoa liếng thoắt góp ý.
Cả nhóm con gái ôm nhau cười ngặt nghẽo...Đúng là “ Nhất quỉ, nhì ma, thứ ba học trò ! ” . Nhiều nữ sinh cứ rù rì, khúc khích
chọc phá sau lưng thầy giáo trẻ, đẹp trai, dạy giỏi...
Chỉ có một nữ sinh rất xinh đẹp là Tuyến, vô thưởng vô phạt, nàng không hề nhích môi bình phẩm lời nào về ông thầy giáo đẹp trai của
mình. Mặc dầu nàng ngưỡng mộ sâu đậm ông ta vô cùng! Nàng đã đem lòng thương
thầm, nhớ trộm thầy Đỉnh mất rồi! Tình yêu đơn phương cứ âm thầm trôi theo năm
tháng, ray rứt mãi trong lòng Tuyến. Nàng nhủ thầm …“ Bao lâu nay, tuy mình thầm thương trộm nhớ
thầy vô cùng. Nhưng thầy Đỉnh đã có gia đình rồi, mình phải cố quên đi hình
bóng của thầy mới được! ”
Thở dài não nuột, Tuyến tự trách mình “ Thật là tội lỗi quá! Hình bóng của thầy
Đỉnh cứ lởn vởn trước mắt làm mình mất ăn mất ngủ. Thôi thì mình đành chấp nhận
lời cầu hôn của Hân cho rồi! Anh chàng nầy lâu nay cũng đeo đuổi và ngỏ lời
muốn cưới mình làm vợ, chàng ta cũng khá bảnh trai và có công ăn việc làm đàng
hòang ”
Thế là Tuyến nghỉ học đi lấy
chồng trước sự ngạc nhiên của thầy cô và bè bạn.
...Chiến tranh ngày
càng bùng nổ dữ dội. Lệnh tổng động viên được chính phủ ban hành. Đỉnh phải
nhập ngũ để bảo vệ đất nước. Trong giờ phút bịn rịn chia tay, Đỉnh âu yếm ôm vợ
vào lòng nhắn nhủ:
-Ở nhà, em ráng chăm sóc con cái, và dạy dỗ chúng nên
người. Với hòan cảnh nào, anh cũng vẫn thương yêu vợ con. Anh là trai thời chiến,
phải làm tròn bổn phận đối với đất nước.
-Trong quân ngũ, anh cố giữ gìn sức khỏe. Ở nhà
đã có em lo lắng chu tòan mọi mặt. Lúc rảnh, anh nhớ viết thư gởi về cho mẹ con
em. Thu Phương rơm rớm nước mắt, trấn an chồng.
-Em
yên trí. Anh luôn luôn bảo trọng sức khỏe và sẽ thường xuyên viết thư cho mẹ con em.
-Em đã chuẩn bị đầy đủ hành trang,
trong đó có cả thuốc men thông dụng và đồ ăn khô nữa.
- Cám
ơn em đã lo cho anh quá chu đáo.
Vừa nói, Đỉnh vừa hôn vợ con và bịn rịn ra đi... Chàng không quên dặn với lại:
-Khi nào được phép thăm viếng, anh sẽ báo tin về em.
-Em sẽ đi thăm anh khi được phép, Thu Phương cố lấy
bình tĩnh, nàng trầm giọng nói cùng chồng.
-Khi đi thăm anh, em nhớ cho các con
cùng đi. Anh rất thương các con...
Một lần nữa Đỉnh quay lại xoa đầu các con, hôn vợ lần
cuối, Đỉnh lưu luyến ra đi. Trong buổi chia tay với bao bịn rịn buồn lo
cho kẻ ở người đi!
“ Người đi một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ! ” …
Thời gian ở quân trường cũng trôi qua nhanh chóng với
bao thử thách tập luyện thật cam go...
Ngày tốt nghiệp, Đỉnh chọn ngành tác chiến thuộc
binh chủng Nhảy Dù để được trực diện với quân thù. Với bầu nhiệt quyết của tuổi
trẻ, đầy ắp tình yêu quê hương dân tộc nồng nàn trong lòng, Đỉnh hăng say lăn
xả vào chiến trường không ngừng nghỉ. Trước mặt là kẻ thù không đội trời chung,
Đỉnh phải đánh cho chúng tan tành mộng ước xâm lăng và giày xéo trên vùng đất
tự do thân yêu của dân tộc mình.
Nhờ ở ý chí sắt đá và tinh thần quyết
thắng Đỉnh đã làm cho quân thù khiếp vía- Củ Chi - vùng Thành Đồng Đất Thép của
Cộng Sản - Một thời vang bóng vị Thiếu tá Quận Trưởng, kiêm Chi Khu Trưởng Lê
Hữu Đỉnh anh hùng, làm cho quân giặc không còn dám huênh hoang tự hào vùng bất
khả xâm phạm...
Tuy hăng say và bận rộn với nhiệm vụ, nhưng Đỉnh lúc
nào cũng quan tâm tới vợ con ở hậu phương. Vợ chồng Đỉnh thường xuyên trao đỗi
thư từ cho nhau, lần nào chàng cũng không quên nhắn nhủ vợ “ Em hãy thay anh chăm sóc các con, nuôi dạy
chúng nên người! ”
-Xin anh an tâm làm tròn nhiệm vụ đối với quê hương và
dân tộc. Ở nhà, em sẽ cố gắng chu tòan mọi chuyện gia đình, chăm lo dạy dỗ các
con học hành ngoan ngõan. Thu Phương cũng gượng vui, hồi âm cho Đỉnh yên lòng.
-Cám ơn em đã hỗ trợ tinh thần cho anh hết sức
lớn lao. Em xứng đáng là vợ hiền của anh.
-Em cũng rất hãnh diện có được người chồng đáng mặt
nam nhi như anh trong thời ly loạn nầy!
Thế rồi Đỉnh ngày càng lao vào chiến trường sôi động,
với nhiều chiến công lừng lẫy. Những trận ác chiến xảy ra như cơm bữa, huy
chương đeo đầy ngực. Một lần nọ, Đỉnh may mắn thóat chết trong đường tơ kẽ tóc, khi Cộng quân phục kích vị
Quận Trưởng đảm lược từ quận Củ Chi đi thăm xã Trung Lập, một xã hẻo
lánh, nằm sâu trong lòng đất địch kiểm sốt nổi tiếng Thành Đồng Đất Thép. Được
tin cấp báo, đồn Cán Bộ Phát Triển Nông Thôn xã Phước Hiệp đã phối hợp với
Nghĩa Quân địa phương kịp thời cứu thóat Đỉnh trong trận phục kích bất ngờ nầy.
Qua bao nhiêu năm phục vụ trong quân ngũ, nhiều lần bị
thương, nhưng Đỉnh không sờn lòng chiến đấu. Lần cuối, Đỉnh bị cụt mất một chân
trong trận ác chiến với địch quân. Sau một thời gian dài điều trị ở Tổng Y Viện
Cộng Hòa. Đỉnh luôn tỏ ra là một quân nhân hăng say với nhiệm vụ của người trai
thời chiến. Thay vì được giải ngũ bởi mức độ tàn phế, nhưng đứng trước tình
hình đất nước ngày càng nguy ngập, chàng mạnh dạng bày tỏ ý định của mình:
-Tôi muốn ở lại quân ngũ, tôi vẫn muốn ngày đêm
sát cánh với anh em chiến sĩ để đáp đền ơn Tổ Quốc đến hơi thở cuối cùng.
Xúc động trước tinh thần yêu nước, thương dân, yêu
đồng đội cao độ của Đỉnh. Một vị thượng cấp đã thốt lời “ Tôi rất khâm phục tinh thần của Thiếu Tá.
Giá như trong hàng ngũ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa chúng ta, tất cả có
cùng chung một lý tưởng và tinh thần phục vụ cao độ như Thiếu Tá, thì chẳng mấy
chốc chúng ta sẽ chiến thắng quân thù Cộng Sản, thống nhất đất nước. Tòan
dân sẽ được hưởng tự do, no ấm, hạnh phúc thật sự! ”
Trong quá trình chiến đấu, Đỉnh nhậm chức ở đâu, kẻ
địch nghe danh cũng đều khiếp vía. Bạn bè trong quân ngũ ai cũng đều thương
mến, nể vì. Thuộc hạ lúc nào cũng yêu thương, kính trọng. Đỉnh là cấp chỉ huy
nhiều mưu lược, tài giỏi, điều binh rất tuyệt vời.
Nhưng theo vận mệnh đau thương của đất nước. Ván
bài chính trị Việt Nam đã bị ngoại bang thao túng và đồng minh phản bội trắng
trợn!
Xót xa quá nước Việt mình nhược tiểu,
Nên bị người dày xéo nát quê hương.
Hiệp Định Paris một trang sử đoạn trường,
Khiến cả nước Việt Nam ta điêu đứng.
Hiệp định Paris , mấy siêu cường bảo chứng?
Ấy thế mà nỡ ngoảnh mặt làm ngơ.
Khi Cộng quân tràn ngập hết cõi bờ
Và bắt nhốt hàng triệu người yêu nước.
Xót xa quá khi mưu đồ chiến lược,
Họ không cần nên bức tử ta thôi!
Ai đồng minh, ai kẻ cướp, hỡi ơi!
Ai bán nước, ai thật lòng yêu nước?...
Miền Nam Việt Nam đã rơi vào tay Cộng Sản bạo tàn.
Đỉnh cùng đồng đội bị lừa vào trại tập trung cải tạo. Tuy là kẻ thất trận,
nhưng Đỉnh lúc nào cũng giữ tiết tháo của đấng trượng phu, không khuất phục kẻ
thù. không làm nhơ danh QLVNCH.
Trong trại tù cải tạo. Đỉnh luơn chung vai sát cánh
với bạn hữu để hỗ trợ, an ủi đồng đội trong những lúc thấy bạn có triệu chứng
tinh thần bị giao động; do thời gian ở trong trại tập trung cải tạo kéo dài không
biết ngày nào được thả, và những lời dụ dỗ đường mật của bọn cai tù...
Có lần phái đòan Mỹ đến viếng trại Z30D - K1
ở Hàm Tân, thuộc tỉnh Thuận Hải. Bọn cai tù gian xảo, mổ heo cho cải tạo viên
ăn ngày hôm đó. Mục đích để đánh lừa phái đòan rằng, học viên được trại cư xử tốt đến thế.
Trong ngày này, tất cả anh em cải tạo đều bị lùa sâu vào rừng cho ngồi chơi.
Không được lao động gần trại như thường ngày.
Cũng như một số cải tạo viên bị bệnh nặng hay bị
thương tật, đi đứng khó khăn - nhờ bị cụt một chân - Đỉnh không bị lùa vào
rừng, mà chỉ bị đem giấu vào nhà kho trong trại…
Ngay khi được mật tin có phái đòan Mỹ đến
viếng trại. Đỉnh đã trù tính kế hoạch “ Phải tìm đủ cách tiếp xúc trực
tiếp phái đòan Mỹ! ”
Cơ hội
ngàn vàng đã đến khi phái đòan đi ngang qua nhà kho. May mắn, Đỉnh đã nạy ra
được cánh cửa nhà kho bị khóa, chàng bước ra gặp ngay một viên chức Mỹ trong
phái đòan. Nhờ lưu lóat tiếng Anh, nên Đỉnh đã trình bày cho họ biết về hòan
cảnh bị cư xử khắc nghiệt của những người mang danh là học viên cải tạo . Dịp
nầy Đỉnh cũng được viên chức Mỹ trong phái đòan hứa sẽ quan tâm đến anh em cải
tạo. Viên chức đó không quên nói với Ban
Giám Thị trại:
- Phái đòan sẽ trở lại thăm người học viên tàn phế tên
Đỉnh.
Có lẽ nhờ câu nói
của viên chức Mỹ trong phái đòan, nên Đỉnh không bị bọn quản giáo hành
hạ, mà chỉ ngồi việc viết tờ kiểm điểm… Dĩ nhiên là chàng chỉ viết qua loa cho
có viết mà thôi. Đỉnh rỉ tai tin trên với anh em trong trại “ Chính phủ Mỹ vẫn quan tâm đến anh em bị
tập trung cải tạo. Hiện Mỹ đang thương lượng với CSVN về việc Mỹ sẽ cho anh em
mình qua Mỹ trong một ngày gần đây.Trừ những ai có hồ sơ cộng tác với CS trong
lúc ở tù cải tạo ! ”
Tin sốt dẻo từ Đỉnh loan ra nhanh chóng, cả trại đều
biết, nên tinh thần và hy vọng của anh em
lên rất cao. Riêng những tên lâu nay trở mặt phản bạn, làm chó săn cho bọn cai
tù đã xìu xuống thấy rõ. Tin từ Đỉnh đưa ra đúng sai, không cần biết. Nhưng lúc
đó (1980) chàng đã thực sự cho anh em một liều thuốc hồi sinh đáng giá ngàn
vàng. Và là một cú đấm thô sơ vào mặt những tên ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản, đã bán rẻ lương tâm làm ăng ten cho kẻ thù trong trại " cải tạo ".
Thời gian " cải tạo" kéo dài theo năm tháng lặng lẽ trôi
qua. Cũng như đa số anh em khác, Đỉnh khuyên vợ không nên tốn kém nhiều cho
việc đi thăm nuôi. Hãy cố gắng lo cho tương lai con cái “ Anh biết em quá
thương anh, nên muốn đi thăm nuôi anh hàng
tháng. Nhưng anh là kẻ đã lỡ vận rồi, hòan cảnh nào anh cũng chịu đựng được
hết! Chỉ tội cho các con của mình, chúng
còn bé nhỏ quá. Nếu thương anh, em hãy ráng lo con khôn lớn nên người…”
Tuy rất thương nhớ chồng, nhưng Thu Phương không dám
đi thăm chồng hàng tháng như một số chị bạn cùng cảnh ngộ. Nhớ lời chồng tha
thiết căn dặn, nên ngòai giờ tảo tần mua bán kiếm sống cho gia đình, Thu Phương
tập trung chỉ dạy con cái…Thế rồi, sau hơn mười năm “ cải tạo ” Đỉnh được tha về với thân tàn ma dại. Sau
đó, chương trình H.O đã đến với gia đình Đỉnh cũng như gia đình các đồng đội
cùng cảnh ngộ. Thế là lời tiết lộ năm nào của viên chức trong phái đòan Mỹ đã
thành sự thật ! Tuy quá trễ, nhưng có còn hơn không! Ánh sáng cuối đường hầm đã
thật sự đến với những anh em tù cải tạo một thời, tưởng chừng như không
còn hơi thở, không còn đất sống. Nay các anh tha hồ hít thở bầu không khí Tự Do...Con
đường tương lai của con cháu thênh thang rộng mở, không có cảnh bị phân biệt lý lịch như ở
Việt Nam . Đỉnh thầm cám ơn Thương Đế, cám ơn nước Mỹ đã cho những người lính
Việt Nam Cộng Hòa một thời chết đi được sống lại...
Cũng như bao nhiêu người Việt mới định cư
ở Mỹ, cuộc sống khó khăn bày ra trước mắt... Ở đây không có chuyện chính phủ Mỹ cho lảnh tiền bồi hoàn từ năm 75 cho đến ngày đến Mỹ, như lời loan truyền...Không ra cây hái
vàng như hái lá mà nhiều người ở Việt Nam lầm tưởng. Hay lượm tiền, lượm
bạc dễ dàng như lượm rác ngồi đường bên Việt Nam. Tất cả đều phải tận lực làm
việc - trí óc lẫn chân tay - mới có tiền trả nhiều thứ nợ hàng tháng như thuê nhà, điện nước.... Cuộc đời
cũng lắm ê chề buồn khổ, nhọc nhằn...Tất cả quên mình đi, để xây dựng tương lai, cho lớp trẻ con
cháu vương lên... Đỉnh nằm trong diện phế nhân, hàng tháng được lãnh tiền trợ
cấp SSI. Thu Phương sau bao năm cực nhọc, chịu thương chịu khó gồng gánh gia
đình. Nay nàng cảm thấy đã quá mệt mỏi bên ông chồng tàn phế không làm ra
tiền. Trước mắt Thu Phương là cả một chân trời mới, đang rộng mở
đầy vật chất cám dỗ...”Em mệt mỏi lắm rồi! Gần hết cả cuộc đời, em đã hy sinh cho chồng cho con,
mà bây giờ em chẳng có gì cả! Muốn mua sắm thứ gì cũng chẳng có tiền! Sao bất
hạnh cho cuộc đời em quá vậy nè!”
Lúc nầy nàng
hay cau có, trách móc chồng vô cớ những câu tương tự như thế...
-Em nói sao? Lúc nào, anh cũng yêu em tha thiết mà! Bất
ngờ nghe Thu Phương than thở trách móc, Đỉnh ngạc nhiên vồn vã nói...
-Hứ ! Yêu em
tha thiết hả? Yêu em mà anh cứ làm khổ gần hết cả đời em. Yêu em! Anh cho em cái gì đây? Hột xòan một
ly cũng không có! Từ khi anh đi lính, đến khi tan hàng vào trại giam, anh chỉ cho em tòan sự buồn rầu, lo âu, mỏi mòn mà thôi!
-Vì hòan cảnh đất nước, chứ nào phải tại anh!
Anh thành thật xin lỗi em. Bây giờ là lúc chúng mình sống bên nhau trọn
đời, mãn kiếp và không bao giờ xa cách nữa. Đỉnh âu yếm an ủi vợ.
-Xét ra, bao
nhiêu năm nay em đã chu tòan lo cho anh và con nhiều lắm rồi! Giờ đây em cần
sống cho em. Chắc anh thừa thông minh để hiểu ý em muốn gì rồi chứ? Thu Phương
lớn tiếng thẳng thừng nói ra những ý mà nàng đã manh nha nghĩ...
Đất trời như sụp đổ trước những lời nói
phũ phàng của Thu Phương. Lần đầu tiên, Đỉnh rơi nước mắt khi cha mẹ
chàng bị giết bởi bàn tay bạo tàn khát máu của Cộng Sản trong các cuộc đấu tố.
Nay lần thứ hai trong đời, Đỉnh rơi lệ vì người vợ quay lưng quá bất ngờ.
Thế là Đỉnh cắn răng im lặng, chấp nhận đau khổ riêng mình, trả Thu Phương về
với cuộc sống mới do nàng ưa thích, lựa chọn...
Dù gì, giờ nầy Đỉnh cũng là một kẻ
tàn phế. Chàng không còn địa vị, không có tiền bạc nơi xứ người. Xứ của tình
nghĩa đo lường bằng tiền tài vật chất…
Khép mình trong cơ đơn buồn tủi với nhiều tật bệnh
triền miên... Trong căn phòng vắng lặng, Đỉnh thao thức nhớ lại
quãng đời buồn vui lẫn lộn, lên voi xuống chó của mình…. Ngao ngán trước cảnh đời, trước tình người
đen bạc, Đỉnh ghi lại những dòng tâm sự, để giải tỏa nỗi đau thương sâu kín
trong lòng qua bút mực. Lâu ngày chầy tháng, bạn bè đến thăm, đọc được bản
thảo. Họ đã hết lời khuyến khích Đỉnh in thành sách với sự trợ giúp của bằng
hữu…
Quyển sách đầu đời của Đỉnh được bạn bè và đọc giả
nồng nhiệt đón nhận ngòai sức tưởng tượng của chàng. Đặc biệt trong buổi ra mắt
sách nầy, có một phụ nữ đến ủng hộ muốn nói chuyện riêng với Đỉnh. Bà ta là một
thiếu phụ còn xuân sắc. Nàng có nét đẹp sắc sảo làm say đắm người đối diện.
Đỉnh hồi hộp không dám nhìn thẳng vào mặt bà lâu, chàng sợ bị mang tiếng là
người thiếu lịch sự trước phái nữ. Nhưng ngược lại, người thiếu phụ cứ chăm
chăm nhìn Đỉnh một cách tỉ mỉ, để tìm hiểu một điều gì đó... Vài phút sau, bà ta mới
lên tiếng ...” Có phải Nhà văn là Giáo Sư Lê Hữu Đỉnh không ạ?
Đỉnh trân trân nhìn người đàn bà đối diện quá quen
mặt, nhưng chàng không nhớ rõ đã quen ở trong trường hợp nào?! Đỉnh cảm thấy lòng bồi hồi xúc động, nhưng vẫn
im lặng quan sát. Chợt thấy hai khóe mắt của người đàn bà rớm lệ và đăm đăm
nhìn Đỉnh từ đầu đến chân, môi bà như mấp máy muốn nói một điều gì...
Trước mắt Tuyến, cũng dáng dấp đó, cũng khuôn mặt thần
tượng, đã một thời làm đảo điên trái tim băng trinh tuổi học trò của Tuyến. Khuôn
mặt đã một thời khắc sâu vào tâm khảm nàng với bao mộng mơ. Tình yêu một chiều
làm Tuyến đau khổ. Nàng đã đổ biết bao nước mắt trước hạnh phúc của thần tượng-
thầy Đỉnh. Nàng làm sao quên được khuôn mặt người yêu trong mộng. Nàng đã yêu
thầm nhớ trộm ông thầy giáo đã có vợ. Không làm sao nàng quên được!... Tuyến đã
phải trốn chạy tình yêu một chiều, bằng cách đi lấy chồng. Chồng Tuyến
cũng khá bảnh trai, cũng có địa vị và đã đeo đuổi nàng khá lâu. Sống bên
chồng, nhưng sao trái tim nàng như băng giá. Con tim nàng như đã gởi trọn cho
thầy Đỉnh từ thuở thương thầm nhớ trộm mất rồi!
Hôm nay, đối diện thực tế với thần tượng. Tuy Đỉnh
không còn là Đỉnh của ngày xưa nữa. Chàng mang nét phong trần, đượm chút bệnh
hoạn do hơn mười năm tù cải tạo. Nhưng văn thơ của thầy Đỉnh từ thuở dạy học đã
ăn sâu trong tâm thức của Tuyến. Nàng không thể quên được!
Mãi suy tư với ý nghĩ chợt đến, Tuyến bàng hòang xúc
động với mối duyên kỳ ngộ, khi nghe giọng trầm buồn của Đỉnh “ Thưa vâng! Tôi là giáo sư Anh văn Lê Hữu
Đỉnh năm nào! Nhưng tôi là nhà giáo đã mất dạy từ lâu lắm rồi bà à! Thưa bà, bà
là ai mà biết tên tôi như thế?
Người đàn bà mừng rỡ ra mặt “ Thầy Đỉnh, Em là Tuyến đây! Học trò cũ mấy
mươi năm về trước của thầy đây nè! Thầy đã quên em rồi sao? Thầy không còn nhận
ra em à? Thầy vô tình với em quá vậy? Mười mấy năm nay không uổng công em đi
tìm thầy. Một ông thầy mà ngày đêm em thương thầm nhớ trộm gần hết cả cuộc
đời!..” Vừa nói, người thiếu phụ vừa ôm chặt lấy Đỉnh như sợ báu vật vuột khỏi tầm tay.
Tuy ở Hội trường lúc nầy đông nghẹt người đến ủng hộ Đỉnh, nhưng Tuyến coi như
không có ai bên cạnh. Nàng vội hôn tới tấp lên mặt, lên má Đỉnh. Bao nhiêu
khách tham dự buổi ra mắt sách của Đỉnh ngỡ ngàng không ít...
Quá bàng hòang trước sự việc xảy ra bất
ngờ, Đỉnh lên tiếng:
-Sao em biết hôm nay thầy ra mắt sách mà đến vậy ?
Tuyến vui mừng hớn hở trả lời:
-Em bỏ công lặn lội, đi tìm anh bao lâu nay, nhưng tìm
mãi không gặp. May mắn, em đọc tờ báo thấy tên Nhà văn Lê Hữu Đỉnh ra mắt sách ngày hôm nay. Giác
quan thứ sáu cho em biết, người em đi tìm bao lâu nay là ở đây. Nên hôm nay em
có mặt nơi nầy. Cám ơn Thượng Đế đã ban phép mầu cho em tìm được anh.
Đỉnh run giọng hỏi:
-Xin lỗi, tôi muốn biết qua gia cảnh của Tuyến hiện
nay, chồng con thế nào? Phần tôi thì như vận nước nổi trôi, đưa gia đình qua
đây theo diện H.O. Sau một thời gian ngắn, thì cơm không lành canh không ngọt.
Hiện tôi đang sống một mình nơi căn phòng thuê lại của người ta.
-Em cũng bất hạnh như anh. Hiện em đang sống
với hai đứa con gái. Em không ngờ quả đất tròn, thầy trò mình
còn gặp lại nhau như thế nầy và có cùng chung một hòan cảnh. Từ nay, em tự
nguyện sẽ chăm lo cho thầy đến trọn đời mãn kiếp, nếu thầy không từ chối!
-Thật là hạnh phúc bất ngờ đến với một kẻ bất hạnh như
tôi. Lòng dạ nào tôi bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng nầy!
Đỉnh sung sướng ôm Tuyến vào lòng và chàng hân hoan
giới thiệu Tuyến với tất cả quan khách hiện diện “ Kính thưa quý thân hữu, hôm nay là ngày tôi
vô cùng sung sướng. Bao nhiêu ngày tháng mày mò cầm bút, nay tôi mới có được
một tác phẩm trình làng. Không ngờ chính ngày hôm nay, thần tình yêu ban bố cho
tôi một tuyệt tác giai nhân mà cả đời tôi không dám ước mơ. Xin tất cả
quý vị có mặt hôm nay cùng chia xẻ niềm vui nầy với chúng tôi!..
Cả Hội Trường vỗ tay vang dội vui mừng, chúc tụng: “ -Xin chúc mừng Nhà văn Lê Hữu Đỉnh thành công và hạnh phúc trọn
đời.
...Sau những tháng ngày nối nhịp thương yêu
tình nghĩa thầy trò, Đỉnh -Tuyến quyết định tiến đến hôn nhân chính thức. Đỉnh
lên tiếng mở lời “Anh muốn tiến hành đám cưới với em ”
-Tùy anh quyết định. Thuở còn ngồi ghế
nhà trường, hình bóng thầy giáo Đỉnh đã ở trong trái tim cô học trò bé nhỏ
nầy rồi! Dúi đầu vào ngực người yêu, Tuyến nũng nịu bày tỏ tâm sự của mình.
-Trái tim của
em ở đâu? Cho anh xem nào! Ôm Tuyến vào lòng, Đỉnh ôn tồn hỏi.
-Không được đâu! Đợi đêm tân hôn, em mới cho anh xem cơ! Anh đừng ăn
gian đó nhé! Đấm nhẹ vào lưng Đỉnh, Tuyến tươicười trả lời.
Họ nói cười vui vẻ, tình yêu thời son trẻ
trở về trong tuổi xế chiều. Lứa tuổi nào khi có tình yêu, cũng trở nên
trẻ trung và yêu đời tha thiết. Cả hai quên hết quá khứ và thời gian. Chỉ có
hiện tại và tương lai thôi... Có lẽ tình cuối là tình đẹp nhất chăng? Họ ngụp
lặn trong vị ngọt tình yêu mãnh liệt.
Một dự định về đám cưới được bàn thảo “ Em thích mặc đầm trắng, để chúng ta luôn
nghĩ tình yêu của mình là trong trắng và là đầu đời cho nhau nhé anh ”
-Quyết định của em là số một. Anh bây giờ chỉ là cậu học
trò nhỏ cho em sai khiến thôi!
-Chúng ta sẽ đặt tiệc ở nhà hàng, mời tất cả họ hàng
hai bên cùng bạn bè đến chung vui.
-Tất cả do em quyết định. Anh chỉ việc cúi đầu tuân
theo lệnh Nữ Hòang của lòng anh, vì nhất vợ nhì trời kia mà! Họ lại vui vẻ phá lên cười; chuỗi cười như kéo
dài vô tận.... theo tình yêu nóng bỏng của hai người...
Trong ngày đám cưới, đông đảo bạn bè đến tham dự. Ai
cũng đều chúc mừng hạnh phúc cuối đời của Đỉnh- Một thương phế binh được
lòng mến mộ của tất cả anh em bạn bè thân thuộc.
Nhìn cô dâu quá đẹp, quá rực rỡ bên chú rể
với hình hài không trọn vẹn. Có vài tiếng thở dài nói khẽ với nhau “ Thật quá chênh lệch! Không biết cuộc tình
nầy sẽ kéo dài được bao lâu? ”
-Nhưng dù sao anh ta cũng có được một nguồn hạnh phúc,
dầu chỉ tạm bợ một thời gian... Cầu mong cho họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
-Cô dâu quá đẹp, không xứng với chú rể chút nào!
-Mong cái đẹp bên ngòai của cô dâu, không ảnh hưởng gì
đến tình yêu cao thượng trong tân hồn của cô ta...
-Cô dâu quá đẹp, quá trẻ, không xứng với chú rể già
nua cằn cỗi lại thêm tật nguyền!
-Cầu mong cái hình dáng bên ngòai của chú rể không ảnh
hưởng gì đến tình yêu chân thật của họ ! Đó là tất cả những e ngại của bạn hữu tham dự tiệc
cưới…
Có người lạc quan lên tiếng:
-Chú rể là thần tượng của cô dâu, ngay từ thuở còn là
nữ sinh bé nhỏ dưới mái trường trung học. Hy vọng mối tình nầy sẽ bền vững đến
hết cuộc đời. Ít ra, cũng hết cuộc đời của Lê Hữu Đỉnh.
-Cô dâu mê văn chương thi phú của chú rể, nên cuộc
tình nầy sẽ bền vững mãi với thời
gian...
Mỗi người tham dự tiệc
cưới Đỉnh - Tuyền đều có một ý nghĩ khác nhau. Nhưng tất cả mọi người
đều lên tiếng chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới...
...Đêm tân hôn, ôm cô vợ trẻ vào lòng,
Đỉnh ngỡ mình nằm mơ… Bây giờ chàng đâu còn là Đỉnh của ngày xưa - Là
thần tượng của bao nữ sinh hằng mơ ước một thời - Đỉnh bây giờ là: Thằng Cuội
cưới chị Hằng Nga. Bất giác, Đỉnh nói khẽ vào tai Tuyến “ Chẳng biết em ban bố tình yêu nầy cho anh
kéo dài được bao lâu? Có trọn đời anh không em? Anh lo sợ một ngày nào đó, em
giựt mình nghĩ lại và sẽ xa vòng tay cằn cỗi bệnh hoạn nầy!
-Anh không tin ở tình yêu mãnh liệt và chân thật của
em sao? Đưa tay bịt miệng chồng, Tuyến hờn dỗi nói & Tuyền giơ tay thề:
-Em xin thề có Đất Trời chứng giám, suốt đời em yêu anh và
không bao giờ thay lòng đổi dạ...
-Anh hòan tòan tin tưởng em, thôi
đừng thề thốt làm mất lòng tin ở nhau. Thôi chúng ta đi ngủ em à, chuẩn
bị cho một ngày mới bắt đầu đang chờ đón hai chúng ta. Đỉnh vội kéo tay Tuyền
xuống bịt miệng bằng nụ hôn nồng cháy….
Mối
tình của họ thật mặn nồng, hạnh phúc. Được sự hỗ trợ của Tuyền, Đỉnh lại
bắt đầu cắm cúi viết một quyển sách để kỷ niệm mối tình tuyệt đẹp của hai
người. Chẳng bao lâu Đỉnh đã hòan thành một tập truyện ưng ý nhất: “ Mảnh Vụn Cuộc Đời ”
Ngày ra mắt sách lần nầy, được bạn
bè cổ võ nhiệt liệt, nên Đỉnh thu vào được một số tiền khá lớn. Vợ chồng Đỉnh chân
thành cám ơn bạn bè đã hết lòng ủng hộ. Có được số tiền khá lớn trong tay, Đỉnh
bàn với vợ:
-Với số tiền bán sách lần nầy, cộng với số tiền anh dành
dụm lâu nay, chúng ta mua một cái nhà để mấy mẹ con em ở cho rộng rãi.
Mấy mươi năm sau là tài sản để lại cho con em.
-Vậy chúng ta xúc tiến đi coi nhà. Nhưng ... anh
thì lãnh tiền tàn tật, còn em đi làm với mức lương tối thiểu, chắc không thể
đứng tên mua nhà được? Tuyến mừng ra mặt, nàng tán thành ý kiến của Đỉnh
ngay.
Đỉnh trấn an vợ:
-Em đừng lo, anh có một người bạn rất thân tên An. Anh
ta sang Mỹ đã lâu, có cơ sở làm ăn vững vàng. Anh sẽ nhờ anh ấy đứng tên giúp
mình. À, chốc nữa anh sẽ đến nhà anh ta dọ ý xem sao?
Nói xong, Đỉnh vội vàng lái xe tìm
đến nhà An. Nhưng An không có nhà. Đỉnh ghi vội mấy chữ để lại cho
bạn. Có người biết ý định của Đỉnh nên
khuyên Đỉnh:
Văn chương chữ nghĩa rẻ như bèo,
Tình bạn thời nay cũng rẻ theo!...
-Anh chị Đỉnh nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định mua
nhà, lại nhờ người khác đứng tên giùm. Sau nầy sinh ra nhiều phiền phức, rắc
rối lắm. Có khi mất cả tình bạn thân thiết lâu nay đấy!
-Tôi biết tính anh An. Từ thuở nhỏ đến giờ, anh ấy rất
tốt với tất cả bạn bè, không đến nỗi nào đâu. Đỉnh tin tưởng vào bạn điềm tỉnh
trả lời.
Những câu góp ý của bạn bè vẫn còn văng vẳng bên
tai... Nhưng không làm Đỉnh mất lòng tin ở An, một trong những người bạn nối khố
của Đỉnh còn gặp nhau trên xứ Mỹ nầy! Vừa lúc đó, An tìm đến thăm vợ
chồng Đỉnh, chàng lên tiếng hỏi Đỉnh:
-Hai anh chị bàn bạc với nhau chuyện gì thế, cho tôi
tham gia được không? Là chỗ bạn bè, chuyện gì giúp được tôi sẵn lòng giúp. Đừng
câu nệ, ngại ngùng chi cả.
Thấy bạn tìm đến thăm, lại sẵn lòng lên tiếng giúp đỡ, nên Đỉnh mừng ra mặt:
-Tôi có một số tiền do bán sách và tiền dành dụm lâu
nay cũng kha khá. Vợ chồng tôi muốn mua một căn nhà, nhưng không thể đứng tên
được, nên có ý muốn nhờ anh đứng tên giùm.
-Tưởng chuyện chi, chứ việc đó đâu có khó khăn gì với tôi. Anh chị cứ đi
tìm nhà. Thấy căn nào ưng ý thì cho tôi biết. Tôi sẽ xúc tiến đứng tên mua giùm
cho anh chị ngay. Chỗ bạn bè thân tình với nhau từ thuở bé, tôi giúp cho
anh chị việc nầy chẳng có đáng chi cả. Anh chị đừng có ngần ngại gì hết.
Vỗ vai bạn, An vui vẻ trả lời...
Nghe chuyện định mua nhà của
vợ chồng Đỉnh sắp tới hồi kết thúc. Một số bạn bè thân quen, có ý lo xa, lên tiếng góp ý với vợ chồng
Đỉnh:
-Ông Anh, một người có máu mặt, nhưng tiếng tăm không
tốt trong cộng đồng. Ông ta có người bà con giàu có từ Việt Nam mới qua. Người
nầy bỏ tiền hùn vốn với ông Anh mở tiệm ăn, trên giấy tờ ông Anh là chủ nhân.
Một thời gian sau, tiệm buôn bán phát đạt. Động lòng tham, ông Anh tìm cách hất người bà con
ra khỏi tiệm một cách quá tàn nhẫn - Người bà con ra đi với hai bàn tay trắng!
-Chị Ba có con nhỏ, đang hưởng trợ cấp welfare, nhờ
một người bạn thân đứng tên mua giùm một chiếc xe hơi đời mới. Được vài tháng,
người bạn ấy lấy cớ mượn chiếc xe chị Ba đi chơi vài hôm. Nể tình, nên chị B
cho mượn, thay vì sau vài ngày trả xe lại cho chị Ba như lời hứa. Đàng
nầy, người bạn ấy giữ ở nhà và kiếm chuyện sang đoạt luôn…Nhiều chuyện xấu trên cõi đời này nhan nhản ngoài xã
hội bon chen, lọc lừa này, anh chị phải suy xét cho kỷ nhé!
Thế nhưng, vợ chồng Đỉnh vẫn xúc tiến mua
căn nhà theo khả năng có thể trả hàng tháng. Tuyến vui mừng đón hai đứa con
riêng về ở chung với nàng. Còn mấy đứa con của Đình vẫn ở riêng, thỉnh thoảng
chúng tới lui thăm viếng vợ chồng Đỉnh. Chúng cũng rất mừng, khi thấy ba chúng đã tìm được hạnh phúc
cuối đời.
Những ngày tháng vui vẻ qua mau. Đỉnh mắc phải bệnh
gan trầm trọng, căn bệnh quái ác đã làm cho làn da Đỉnh ngày càng xám xịt
không giống ai. Trước hình hài tàn tật, ngày càng tệ hại hơn, sự xuất hiện trước
đám đông là một cực hình đối với Đỉnh. Càng ngày Đỉnh càng không cân xứng
bên cạnh người vợ trẻ đẹp. Nhiều bạn bè đã phải lắc đầu bảo nhau: “ Ngày Đỉnh mất vợ chắc không xa lắm! ”
-Thật tội nghiệp cho Đỉnh, chàng nắm chắc sự đau
thương- vợ bỏ thêm một lần nữa!
Họ chỉ biết thở dài thương cho số phận
Đỉnh. Một thầy giáo dạy giỏi, hào hoa phong nhã. Một quân nhân luôn nêu cao
tinh thần trách nhiệm, gan lì và tài ba lại phải bạc phận như thế sao? Họ chỉ
biết cầu xin cho Đỉnh được bình yên đến phút cuối đời...
Từ ngày nhuốm bệnh nặng, Đỉnh trở nên gắt gỏng, khó
tánh hơn. Chàng hay cau có với vợ, cũng như với con riêng của vợ. Một án mây mù đang bao phủ tình yêu tươi
đẹp của họ. Tuyến không còn mặn nồng như thuở mới gặp lại Đỉnh. Thần tượng bị
lung lay và có nguy cơ sụp đổ trong một ngày không xa lắm.
Một hôm Đỉnh gọi con gái riêng của vợ:
-Hương, con lấy giúp cho ba một ly nước uống.
Hương giả vờ không nghe lờ đi.
Trong lúc cơn đau dữ dội, lại bị hành hạ thân xác, Đỉnh quát lớn:
-Hương! Rót cho ba ly nước, ba khát lắm rồi!
Chẳng những không rót nước giúp Đỉnh, Hương còn càu
nhàu nói hỗn với ông cha ghẻ. Thật ra, hai con của Tuyến, thấy mẹ lấy một người
chồng tàn phế, sống bám vào xã hội, nay lại bệnh hoạn, dở sống dở chết. Chúng
phản đối ra mặt, nay càng khinh khi thêm, từ khi Đỉnh lâm trọng bệnh. Các con
của Tuyến có dịp so sánh ba ruột của chúng bảnh trai, khỏe mạnh, mà mẹ lại ly
dị để rước về một hình hài tàn phế, nay ốm mai đau, da mặt lại xám xịt
thật đáng ghê tởm...
Không đè nén được sự bực tức trong lòng, Đỉnh
tát Hương một bạt tai. Thế là chúng có cớ làm ầm lên, gây áp lực với
Tuyến:
-Giữa hai con và một người đàn ông tàn tật bệnh hoạn.
Một phế nhân ăn bám xã hội, mẹ chọn ai? Nếu chọn ông ta, tụi con sẽ ra
khỏi nhà tức khắc! Mếu chọn tụi con, ông ta phải ra khỏi nhà ngay bây giờ!
Tuyến ôm mặt khóc nức nở. Giữa con và người yêu, nàng
chọn ai? Bỏ ai? Sau vài phút suy nghĩ, Tuyến bước đến bên Đỉnh nắm lấy bàn tay chàng
áp vào ngực mình nức nở nói:
-Dầu hòan cảnh nào em cũng vẫn yêu anh, thương anh và
nhớ anh mãi mãi. Nhưng đứng trước yêu sách của các con, em phải chọn một. Chúng
là núm ruột của em. Mong anh thương cảm hòan cảnh của em, mà tha thứ cho một
người vợ không trọn đường tình với anh như đã hứa!
Nói xong, Tuyến ôm Đỉnh hôn say sưa, không muốn ngừng
lại. Nước mắt hai kẻ yêu nhau ràn rụa trên đôi má, chan hòa vào nhau. Tuy trong
cơn đau đang hành hạ, nhưng khi nghe lời chia tay thống thiết của Tuyến. Đỉnh
lẳng lặng đứng lên thay bộ quần áo khác, cố gắng thu xếp bộ computer vào thùng
và ì ạch đem máy ra xe. Đỉnh gượng cười, vào nhà lần cuối và nói với Tuyến:
-Anh chỉ đem theo cái máy nầy, nó là kỷ vật cuối đời
anh. Ở bên trong đó, nó chứa tất cả những lời yêu thương ngọt dịu nồng nàn thắm
thiết của hai kẻ mới yêu nhau...
Tuyến rơi nước mắt nhìn theo Đỉnh khuất dần theo bóng
chiều buồn bã, trong khi hai cơ con gái của Tuyến hớn hở vui mừng chiến
thắng!
Bất chợt, một chiếc xe hơi Mercedez bóng lóang vừa
ngừng trước cửa nhà, Tuyến nhìn ra thấy An trong bộ đồ vest sang trọng mở cửa
bước vào nhà.
Linh cảm như có một điều không hay vừa xảy ra..
An nhìn thấy nét mặt còn đượm chút ủ rủ trên mắt Tuyến. An hỏi:
-Có việc gì không vui, xảy ra hả chị Tuyến? Tôi định
ghé mời hai anh chị đi dự party do người bạn tổ chức.
Tuyến vẫn đứng chết trân, im lặng không trả lời An,
nước mắt nhớ thương người tình không ngừng được, khi nghe câu hỏi của An như khơi lại nỗi
buồn thầm kín…
Nghe có tiếng người quen đang nói chuyện với mẹ,
Hương cô con gái của Tuyến chạy ra mừng “ Cháu kính chào bác An ạ! ”
-Cháu thật ngoan quá. Ở nhà vừa có chuyện gì
xảy ra, làm mẹ cháu buồn thế? An đưa tay vuốt tóc Hương, ngỏ lời hỏi
-Có gì đâu. Mẹ con buồn, vì tụi con mới vừa
tống cổ được ông tàn tật bệnh hoạn ra khỏi căn nhà nầy! Hương ranh mãnh trả
lời.
An, giật mình trước lời nói
thật quá quắt của Hương. Chàng im lặng trong giây lát, An lên tiếng:
-Nhưng căn nhà nầy của ông Đỉnh làm chủ kia mà?
-Thực tế, ông ta bỏ tiền ra mua và trả tiền hàng tháng
căn nhà nầy, nhưng ông ta không có đứng tên. Trên pháp lý, ông ấy không
phải là chủ nhà. Ai đứng tên, người đó mới đúng là chủ phải không bác An? Vừa
hí hửng cười, Hương vừa trả lời An.
-Con bé nầy thật quá lắm! Nó không đơn giản đâu... Một thóang ý nghĩ trong đầu An.
Đối đáp qua lại một hồi với Hương,
quay qua Tuyến, An lên tiếng:
-Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ Tuyến định thế nào?
Đưa đôi mắt u buồn nhìn An, Tuyến nói
trong nghẹn ngào nức nở “ Đất trời như sụp đổ. Mất Đỉnh là tôi mất cả cuộc đời. Tôi không còn thiết
chi nữa cả. Nhưng tình mẫu tử thiêng liêng cao quý quá, nên tôi đành bất lực
trước đòi hỏi của các con "
-Thần tượng nầy mất rồi, thì mẹ đi tìm thần tượng khác. Hơi đâu mà
khóc lóc buồn rầu cho héo mòn thân xác. Mẹ vẫn còn đẹp như ai kia mà! chớ
có xấu xí gì cho cam. Mẹ hỏi bác An coi con nói có đúng không? Hương xen vào.
Mãi say sưa ngắm nhìn Tuyến,
một người đàn bà quá đẹp lại rất quyến rủ. Tự nhiên lòng An cảm thấy xao xuyến bồi hồi lạ
thường. Chàng đang thầm mơ ước ... Bỗng nghe Hương nói, An như mở cờ
trong bụng. Cơ hội ngàn năm một thuở. Thừa gió bẻ măng, An lên tiếng:
-Tuy còn nhỏ, nhưng Hương nói rất chí lý Tuyến à! Em nên nghe lời con. Lập lại cuộc đời mới.
Tuổi em còn trẻ, sắc đẹp em tuyệt vời, thì thiếu gì người say mê đắm đuối, như anh đây chẳng hạng! Anh sẽ lo cho
em từ A đến Z nếu em bằng lòng...
Đang đau nhói trong lòng trước tình cảnh
trớ trêu, Tuyến khẻ thở dài im lặng trước lời tán tỉnh trắng trợn của An.
Hương ranh mãnh, muốn bắt nhịp cầu cho An,
nàng vội lên tiếng:
-Người đẹp đẽ, khỏe mạnh, giàu có sang trọng như bác
An thế nầy không lấy, lại đi quơ một ông tàn phế bệnh hoạn, nghèo kiết xác làm
chồng. Thật là ngược đời hơn ai hết. Thời đại nầy không còn cảnh “ Một túp lều tranh hai quả tim vàng đâu mẹ à! ”Trong tình yêu phải thực tế, không lý tưởng suông.
Chẳng có ai uống nước lã mà sống đời bên nhau được đó mẹ à !..
Lời nói của Hương như sự xúi giục An phải can đảm hơn
để tấn công mạnh vào tình cảm Tuyến đang lúc hụt hẫng. An bước đến ngồi bên
cạnh Tuyến, chàng đưa tay quàng vai Tuyến, An lên tiếng vỗ về:
-Nghe lời con đi em, anh hứa sẽ lo chu tòan cho em
suốt đời và làm tròn bổn phận với các con em nữa. Ngày mai anh sẽ xúc tiến làm
giấy cho em đứng tên làm chủ căn nhà nầy một mình. Hàng tháng anh lo hết chi
phí nầy nọ cho em.
Đang chua xót trước chuyện tình lỡ dở, lại
được nghe lời hứa hẹn hết sức mật ngọt của An, cùng lời xúi giục của con, Tuyến
không có một phản ứng nào, khi An đưa tay quàng qua vai nàng. Được thể, An ghì chặt Tuyến vào
lòng hôn một hơi dài lên đôi môi đầy quyến rũ của Tuyến làm nàng
muốn ngạt thở.
Nhìn thấy An ôm hôn mẹ mình say đắm, lòng
Hương mừng phấn khởi, nàng lẳng lặng rút lui êm thấm vào phòng trong. Lửa tình
đang rực cháy trong lòng, không thể dừng được. An dìu Tuyến vào phòng...
...Gần hai tuần sống im lặng trong
nhà trọ thuộc thành phố Santa Ana . Đỉnh muốn giam mình trong bóng tối đến hết
cuộc đời bất hạnh của chàng. Nhưng mỗi ngày Đỉnh đều nghe bạn bè cho biết “ Ngay sau khi anh bước ra khỏi nhà vài
phút. An đã thay thế anh ngay tức khắc. Lòng dạ đàn bà mà! Mấy ai ở vậy, giữ lòng
chung thủy, khi người yêu đã không còn bên cạnh, mà
lại còn là gánh nặng trong gia đình, cũng như ngòai xã hội!
-Chắc Tuyến sợ mất căn nhà vào tay thằng An đã đứng tên, nên mới
lấy nó đó thôi!
-Chơi với bạn, mà lấy vợ bạn là lòai thú vật!
-Thằng An có tiền, nên mua tiên cũng được, huống chi là cô Tuyến với kẻ tham phú phụ bần, anh lại đau ốm triền miên!
-Mấy ngày nay, tôi thấy ba mẹ con của Tuyến, mỗi người
đi riêng một chiếc xe hơi hiệu Lexus mới toanh!
-Hai người đàn ông như An và Đỉnh như hai thái cực!
-Hãy thông cảm cho trường hợp của Tuyến. Nàng đang bị
giao động trước tình yêu dang dở với chồng, lại bị kẻ đang nắm giữ chủ quyền
căn nhà mình đang ở buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu ai ở vào hồn cảnh đó
thì cũng lựa chọn thế thôi! Đừng oán trách bà ta! Ai có ở
cùng hòan cảnh, mới thông cảm được nhau. Có trách chăng là
trách ông An, một người bạn xấu xa bỉ ổi. Thừa gió bẻ
măng...
-Anh Đỉnh, tôi nghe tin An và Tuyến đã công khai sống
chung như vợ chồng chính thức. Nghe tin An đang làm thủ tục ly dị vợ, để chính
thức tổ chức đám cưới với Tuyến. Anh nghĩ sao?
Đỉnh đăm chiêu nhìn ra cửa sổ như luyến tiếc một điều gì. Hai hàng
nước mắt chảy dài trên đơi má gầy còm. Lau vội nước mắt, Đỉnh ôn tồn nói:
-Tôi đã biết thân phận mình! Tôi không hờn, không trách Tuyến một lời nào cả. Giá như
nàng thật sự hạnh phúc bên An, một người bạn chí thân của tôi từ tấm bé thì cũng
mừng giùm cho hai người ấy thôi.
-Anh để yên cho họ hưởng hạnh phúc trong căn nhà do
anh tạo ra sao?
-Ngày tôi quyết định mua căn nhà đó, cũng với ý định
để cho mẹ con nàng ở. Tôi biết tôi, thân tàn phế nầy sống không được bao lâu nữa! Nay vì
hòan cảnh riêng, tôi phải ra đi, thì mẹ con Tuyến tiếp tục ở căn nhà đó là chuyện cũng phải thôi! Tôi chẳng
có gì phải buồn, phải giận, hay hối tiếc chi cả. Tôi bây giờ không còn là tôi
của ngày nào nữa. Tôi đành chấp nhận mình là kẻ thua cuộc. Thua từ cuộc
chiến với quân thù năm 1975, bị giặc cầm tù mười mấy năm. Được
chính phủ Mỹ vớt vát qua xứ văn minh tự do nầy. Tôi lại hai lần thua hai cuộc tình:- lần thứ nhứt với người vợ đầu đời,
chuyện xảy ra năm 1994 khi vừa đến Mỹ một thời gian ngắn. Lần thứ hai với
người vợ đến sau, chuyện xảy ra năm 2004. Tất cả hai chuyện tình của tôi đều bị
đổ vỡ bởi chính bạn bè thân thiết của mình... Tôi là kẻ từ thua cuộc này, đến tới thua cuộc khác . Cuộc đời tôi như thế là hết! Nhắm mắt
quên đời cũng đáng lắm rồi, chẳng có gì hối tiếc! Chết trước, chết sau
cũng một lần chết. Chết mà đem niềm vui đến cho người mình yêu cũng cảm
thấy vui vẻ, còn hơn sống mà gây phiền lụy cho người thân, cũng chẳng đáng ngẩn
mặt lên với đời, để nhìn bạn bè, bà con thân thuộc. Tôi chết đi ít nhất còn có
người thương tiếc, khóc than, còn hơn là kẻ sống thừa. Tôi rất vui để thanh thản
ra đi.
Trước khi quyên sinh trốn chạy cuộc đời đầy lọc lừa,
đen bạc, Đỉnh đã ân cần tặng cho một người bạn thân cái máy computer của mình
để làm vật kỷ niệm. Đỉnh viết để lại cho Tuyến một lá thư với tất cả chân tình
yêu thương tha thiết thật cảm động. Từ đầu đến cuối lá thư, không có một lời lẽ
nào trách móc hờn giỗi người vợ cuối đời, chỉ tòan những lời khen tặng rất thắm
thiết. Đỉnh còn ngỏ lời cám ơn Tuyến đã cho chàng những ngày hạnh phúc tuy ngắn
ngủi, nhưng thật tuyệt vời. Nhất là cám ơn nàng đã hỗ trợ chàng viết một cuốn
sách mà chàng ưng ý nhất trong đời - Tập truyện “ Mảnh Lực Tình Yêu ”.
Nỗi đau nào hơn nỗi đau nầy
Tưởng rằng hạnh phúc mãi nơi đây,
Xe duyên kết nghĩa bền tơ tóc,
Bỗng thóang mây trôi mắt lệ đầy.
Ngao ngán làm sao một kiếp người,
Bởi đời giẵm nát cả hồn tôi.
Tâm tư trĩu nặng tình ai đó?
Hạnh phúc tương lai mất cả rồi!...
Nguyễn Ninh Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét