Danh sách Blog của Tôi

Thứ Tư, 19 tháng 4, 2017

MẢNH ĐỜI CHINH - Nguyễn Ninh Thuận


... Chinh ra đời dưới một ngôi sao xấu, mới năm tuổi chàng đã mồ côi cha. Theo lẽ như câu ca ở đời thường ví von: 
 Mồ côi cha, ăn cơm với cá, 
 Mồ côi mẹ, lót lá mà nằm 
 Thế mà mẹ Chinh khi bước đi bước nữa, không mang con theo. Bà để chàng lại cho ông chú nuôi dưỡng. Chinh phải ra quét chợ mới có cơm ăn, áo mặc. 
Một hôm, bà ngoại Chinh tình cờ bắt gặp chàng đang quét rác ngoài chợ, Bà khóc ròng..
 -Tội nghiệp cháu tôi côi cút. Bà cứ tưởng ông chú hứa sẽ nuôi cháu ăn học, ai dè nên cớ sự này! Thôi thì bà đón cháu về ở với mẹ. 
<!>
 Thế là Chinh được bà ngoại đưa về chung sống với mẹ. Khi đó, mẹ Chinh đã có bốn con với người chồng sau. Cha dượng Chinh rất khó khăn. Khi lên lớp ba, Chinh phải trông coi bốn đứa em. Chàng có trí thông minh tuyệt vời, học một biết mười. Vì quá ham học, Chinh phải đành nhắm mắt qua truông! Với tuổi trẻ hồn nhiên, Chinh mau quên hoàn cảnh trước mắt... Chàng dễ hòa nhập vào cuộc chơi của đám bạn trang lứa một cách nhiệt tình...
 Những buổi trưa hè nắng chói chang, những cành hoa phượng rực đỏ cả bầu trời trong xanh. Các em Chinh ngủ trưa, chàng cùng đám bạn tụ nhau dưới bóng mát của tàn cây lớn, cùng vui chơi thỏa thích. Màn đánh đáo, đánh bi sôi nổi xảy ra với sự reo hò của các bạn. Chinh bắn bi rất cừ. Chàng thâu về từng bọc “chiến lợi phẩm” rồi bán lại cho bạn bè lấy tiền mua sách vở. Chinh đánh đáo cũng khỏi chê, tụi bạn thua chàng dài dài... Học hành vui chơi, cái nào Chinh cũng qua mặt bạn cùng trang lứa. Chinh cũng là vua đá banh. 
Những buổi chiều mát dịu, ánh nắng nhạt dần, nhạt dần.... Sau khi làm xong nhiệm vụ cha dượng giao phó, những dải nắng vàng theo bước chân tụi Chinh ra sân banh tranh tài cao thấp. Bạn bè chàng tấm tắc khen: -Cú sút của thằng Chinh hay quá, rất ngoạn mục, thật tuyệt vời... Tiếng vỗ tay vang dội cả sân banh, chúng bạn Chinh bàn cãi nhau sôi nổi về các trận so tài... Khi lên trung học, Chinh được chọn vào đội banh của trường đi thi đấu với các trường bạn. Đội banh của trường Chinh đã đoạt nhiều giải thưởng giá trị, mà Chinh là thành phần nòng cốt. Sau khi chơi banh mệt nhọc, bọn Chinh được vẫy vùng thỏa thích dưới làn nước trong xanh của dòng sông mát dịu của quê nhà. Dòng sông êm đềm đã ôm ấp, vỗ về Chinh trong suốt khoảng thời gian thơ ấu, cho đến khi chàng khôn lớn. Kỷ niệm khó phai nhòa trong trí óc Chinh, với đùa giỡn, thi nhau bơi lội. Làn nước thân thương phần nào đã xóa nhòa bao hờn đau, tủi nhục trong cuộc sống bất hạnh của Chinh... Thời gian cứ thấm thoát thoi đưa cho đến lúc mười bảy tuổi, Chinh học lớp đệ tam. Hồi đó Chinh cũng phải bươn chải tìm việc làm thêm để chi xài cho việc học của chàng, nhưng dượng Chinh không bằng lòng, nên chàng phải nghỉ học tìm kế sinh sống. Với gương hiếu học, Chinh xoay qua học hàm thụ. Chinh và Liên yêu nhau tha thiết, nhưng sau gia đình Liên bắt nàng gá nghĩa với một sĩ quan. Chinh thật sự thất tình, nhưng với nghị lực tràn đầy trong lòng một thanh niên cứng cỏi, chàng quyết tâm phải thi đậu tú tài và phải vào trường sĩ quan bằng mọi giá. Chinh phải được mang bông mai trên cổ áo như người ta để khỏi bị người yêu phụ bạc... Mấy năm sau Chinh thi đậu tú tài và vào trường sĩ quan Đà Lạt, ra trường mang lon Trung úy. Tưởng rằng vì tình mà đi lính, nhưng khi lao mình trên chiến trường khói lửa, đối diện với quân thù, hăng say với khói thuốc súng, tình yêu nước thương dân nổi dậy trong lòng Chinh mãnh liệt. Chàng đã lập được nhiều chiến công hiển hách và cũng góp nhiều xương máu cho quê hương khiến quân thù khiếp vía. Chàng lên lon đều đều... Tình yêu đầu đời vẫn còn đầy ắp trong tim Chinh, chàng không thể quên được hình bóng Liên. Chàng hay viết thư thăm Liên và được biết nàng từ chối cuộc tình kia, giữ một lòng son sắt chờ Chinh... -Chinh, con hãy xin phép về nhà gấp để cưới vợ. Chinh nhận được điện tín của cha dượng gởi đến. Chinh xin nghỉ phép về quê cưới vợ. Nhưng cô dâu không phải là Liên mà lại là Diễm, một cô gái Chinh chỉ biết qua loa... Lâu nay, dượng Dũng yên trí chàng đã đem lòng yêu Diễm. Ông muốn đưa tới một ngạc nhiên thích thú cho Chinh... Nhưng chàng không chịu, và một trận cải vả xảy ra... Dượng Dũng la mắn và dằn mặt Chinh một hồi, ông lại trừng mắt cũng như ngầm ra lệnh cho mẹ chàng... - Áo mặc không qua khỏi đầu, con bằng lòng cưới Diễm cho vui cửa vui nhà. Con nhứt định không cưới Diễm; mẹ đây cũng nhứt định chết phứt cho rồi, để con mát lòng hả dạ! Dượng con rất khó khăn thì làm sao mẹ sống nổi với sự hành hạ, đay nghiến!!! Quá yêu thương Liên, Chinh tê tái cõi lòng, chàng không can đảm phụ bạc nàng. Nhưng Chinh là đứa con rất chí hiếu nên phải chìu theo ý mẹ.


 E ấp tình đầu vừa chớm nở, 

 Ngại ngùng chỉ biết dệt trong mơ. 
 Ngày mai anh sẽ làm đám cưới, 
 Với người con gái.chỉ ơ hờ… 


 Thế rồi, đám cưới của Chinh và Diễm được tiến hành... Sau tuần trăng mật nhạt nhẽo, Chinh thui thủi một mình trở về nhiệm sở. Đứa con gái bất đắc dĩ ra đời, nhưng nó cũng không thắt chặt thêm tình nghĩa vợ chồng. Thế rồi, vì không chịu đựng nỗi sự cô đơn trống vắng tình cảm của chồng, Diễm đã lén lút qua lại với người tình cũ. Dưới ánh mặt trời, không có việc gì che dấu được...” Thúng không úp được voi ”. Chàng không buồn cũng chẳng vui... 

Ngày 30 tháng 4 năm 75 xảy ra, miền Nam Việt Nam hoàn toàn bị rơi vào tay Cộng sản, Chinh phải khăn gói lên đường trình diện “học tập cải tạo ” . Sau nhiều đêm suy nghĩ về Diễm, Chinh có một quyết định dứt khoát sẽ nói với Diễm khi nàng đi thăm nuôi chàng: -Anh có lời xin lỗi đã không trọn lòng yêu thương em nồng thắm. Giờ thân anh như cá chậu chim lồng; tương lai thật mịt mờ đen tối. Anh không trách những việc em đã làm. Anh chính thức trả tự do cho em. Những năm tháng trong cảnh tù là chuỗi ngày buồn tiếp diễn trong đói khổ. Anh em thâm tình cũng chia cho Chinh thỏi đường, miếng cá, miếng thịt kho mặn cầm hơi... Rồi bệnh tật đau ốm cũng dồn dập đến... Chinh được tạm tha về Đà Nẳng. Chàng xót xa cho cảnh đời hiện tại: -không tiền bạc, -không sự nghiệp, và không vợ con. Chinh chỉ có bệnh tật đau ốm triền miên. Chàng buộc lòng phải xin vào nhà thương chữa trị. Tại đây, một trang tình sử mới lại đến với Chinh quá bất ngờ. Chinh gặp lại người bạn gái học từ thời cấp 3 phổ thông. Nàng bây giờ là một y sĩ có nhiều uy tín trong bệnh viện. Thoạt mới gặp Chinh, nàng ngờ ngợ như đã quen biết từ lâu.
 -Trông mặt anh, tôi cảm thấy quen quen quá, nhưng thật lòng tôi không nhớ rõ đã quen biết anh trong trường hợp nào và ở đâu?
 Máu tếu, hay diễu cợt trong người Chinh được dịp nổi lên... 
 -Chúng mình đã gặp nhau từ kiếp trước rồi Mai à! Mười mấy năm xa cách mà em vẫn như xưa. 
 -Ồ, mới gặp nhau sao ông lại biết rõ tên tôi như vậy? Chinh bậc cười lớn tiếng làm Mai giựt mình:
 -Ha! Ha! Ha! Tên của người ta được thêu ra, khoe trên áo thế mà người ta lại vặn vẹo. Khi mới bước vào đây, kẻ hèn này đã nhận ra được Mai ngay! Tôi nhớ mãi cái năm học lớp đệ tam A, có một cô bạn học hay đến nhờ tôi giải hộ toán. 
 -À, em nhớ ra rồi! Với cái giọng nói lúc nào cũng đượm chút tếu tếu vui vui; cọng thêm nụ cười xinh xắn dễ thương của anh, em đã nhận ra anh rồi! Đúng một trăm phần trăm là anh Chinh ngày trước, chứ chẳng còn ai vào đây nữa!. À! mà ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?
 -Ngọn gió bệnh tật ốm đau. Nó cuốn cái xác thân gầy còm ốm yếu của anh vừa ra tù ném vào bệnh viện này, chờ giãy chết đó! 
 Mai vội vàng lập thủ tục đưa Chinh vào phòng khám bệnh gấp. Sau khi thử nghiệm đủ thứ, kết quả Chinh vướng vào nhiều chứng bệnh, nhứt là bịnh suy dinh dưỡng. Chinh cần phải chữa trị ngay, nếu không hiểm tới tính mạng. Nàng đã bỏ tiền giúp đỡ và hết lòng chữa trị, chăm sóc sức khỏe cho Chinh hàng ngày. Mai đã đặc biệt dành cho Chinh nhiều cảm tình sâu đậm... Mai đưa hai bàn tay mình nắm lấy vai Chinh.
 -Anh đang đắm đuối nhìn em, dường như anh muốn gởi gấm một điều gì đó thật thầm kín trong lòng phải không anh? Nhưng sao anh lại buồn, đến không ngăn được dòng nước mắt như thế? Phải chăng những giọt nước đó đã nói lên tất cả tâm tư tình cảm của anh, của một người lính chiến bị bắt buộc phải buông súng đầu hàng hả anh? Rồi vì hoàn cảnh trớ trêu của đất nước, vợ của một hàng binh, bây giờ đã trở thành vợ của kẻ chiến thắng... Anh đã thua trên trận tuyến lửa đạn binh đao dẫn tới thua cả cuộc tình chồng nghĩa vợ. Em xót thương cho cuộc đời của anh nhiều quá! Em có thể chia xẻ nỗi niềm riêng đó của anh không hở Chinh? 
 Hai người đã hiểu rõ hoàn cảnh của nhau. Chinh kể cho Mai nghe cuộc đời đau khổ của chàng. Mai cũng tâm sự cho Chinh nghe hết nỗi lòng của người con gái bất hạnh :
 -Khi người yêu đầu đời của em dứt áo ra đi. Em quá thua buồn trước mối tình đầu đời của mình lắm chua cay, từ đó cửa lòng em khép kín lại. Mai đưa tay chặm những giọt nước mắt vừa trào ra từ trái tim đau xót của mình. Nàng nghẹn ngào nói tiếp: 
 -Người yêu của em, chỉ vì ham mê tiền bạc đã kết hôn với người con gái giàu sang phú quí, lắm tiền nhiều của. Từ đó, em sợ tình yêu giả dối, sợ những người coi trọng vật chất, tiền bạc... Những tưởng trăm năm, mối tình đầu, Em nghèo nên nuốt lệ buồn đau. Người vui duyên mới vui duyên mới, Bóng lẻ thân em lỡ nhịp cầu. Những giọt nước mắt đau thương còn đọng trên đôi má của Mai. Nàng xót xa thố lộ những hoài bão mà lâu nay nàng hằng ấp ủ:
 -Cuộc đời này sao lắm lọc lừa, xảo trá. Con người cứ mãi chạy theo vật chất, địa vị. Họ coi nhẹ tình cảm, đạo đức, nhân nghĩa. Em mệt mỏi với thế thái nhân tình này lắm rồi! Em cứ tưởng cõi lòng em đã chết hẳn từ lâu rồi anh à ! Nhưng khi gặp lại anh, em nghe được những lời tâm tình phát xuất từ trái tim chua xót của anh trước nghịch cảnh cuộc đời đổi trắng thay đen, em cảm nhận cuộc sống của mình hình như có bạn đồng hành. Nó đang được hồi sinh trở lại. Em cảm thấy yêu đời sau một thời gian tình cảm của em đã ngủ yên. Thật sự, bóng hình người bạn học năm xưa đã làm cho em cảm thấy yêu đời. Anh là vị hoàng tử đã đánh thức nàng công chúa mãi ngủ yên trong rừng đó anh à!


 Ngỡ trọn đời trái tim mình băng giá, 

 Nào ngờ đâu lại sống dậy trong tôi. 
 Khi tình cờ gặp lại bạn thiếu thời, 
 Lòng cảm thấy bồi hồi nhiều thương cảm.


 Chinh chả có gì để trả ơn cứu giúp của Mai. Chinh nguyện đem hết tấm lòng chung thủy của mình ra trả món nợ tình... Họ có với nhau hai đứa con. Từ đó Chinh đi bán vé số, chạy thêm những mặt hàng cần thiết... trước là kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình, sau dò la tông tích đồng đội cùng chí hướng để tìm đường tranh đấu, phục quốc... 

 Rồi chương trình H.O ra đời, Chinh đem vợ cùng hai con sinh sống ở Los Angeles. Cuộc sống ở Mỹ nhiều khó khăn chờ đợi trước mắt. Với tuổi già xồng xộc đến, Chinh không có thời gian đi học lại, vì nợ cơm áo... Chinh lăn xả vào công việc kiếm sống. Chàng không quản ngại ngày đêm gian khổ, Chinh tất bật làm lụng để lo cho gia đình vợ con. Chinh quên thân mình đi. Sáng sớm đi bỏ báo, trưa về gát ở chợ. Tối đến làm thêm mấy tiếng gát dang cho một công ty. Những đêm mưa gió..Chinh đi canh gát dưới trời giá lạnh mà nước mắt âm thầm nuốt vào lòng, chàng nghĩ thương cho số phận hẩm hiu của mình, cũng như đất nước tan thương phải gánh chịu bao nghịch cảnh khổ đau...
Chinh đã cảm hứng làm nhiều bài thơ đấu tranh và thương xót quê hương gọi vào các chương trình phát thanh tranh đấu cho vơi đi bao nỗi sầu ly xứ... Gia đình Chinh xem như êm ấm, vì Chinh cố chịu đựng, câm nín. Hai vợ chồng có hai tính nết khác nhau, hai sở thích khác nhau. Ai mới nhìn vào cũng tưởng là một gia đình vô cùng hạnh phúc. Nhưng tính tình hai người là hai thái cực, là những đợt sóng ngầm không biết khi nào bộc phát, phá vỡ những thành trì mà Chinh cố gìn giữ vun xới. Nếu Chinh không nghĩ đến những ân nghĩa của Mai, thì vợ chồng anh đã chia tay nhau ngay sau, khi mới xáp lại với nhau rồi! Nhưng Chinh vẫn câm nín chịu đựng. Vợ Chinh đi làm móng tay, nàng không bao giờ ra ngoài đi đâu với chàng cả. Chinh có muốn đi đâu, cũng chỉ thui thủi một mình mà thôi, chán lắm! Đã hy sinh thì phải hy sinh cho trót, vì con là tất cả! Nay hai con đã lên đại học, và tương lai rộng mở trước mắt chúng. Chúng học rất giỏi và rất ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên răng dạy bảo của Chinh, là làm người hữu dụng cho quê hương đất nước sau này. Không sống ích kỷ chỉ biết vinh thân phì gia, ai chết mặc ai, không ngoảnh mặt làm ngơ trước nỗi bất hạnh của dân tộc... 
 Riêng Mai lại đổi tính rất nhiều... Nàng lợt lạt với chàng ra mặt; nàng không còn thương yêu, chăm sóc chàng như thời kỳ mới yêu nhau. Nàng dọn phòng ngủ riêng. Không biết tình cảm nàng có gì xáo trộn gì không? 
 -Nếu nàng có một đối tượng nào thích hợp, thì mình cũng mừng cho nàng. Mình không tạo hạnh phúc cho nàng, thì mình cầu cho nàng tìm được hạnh phúc lứa đôi, hợp tâm hợp tính với một người nào đó. Chứ vợ chồng cứ mãi sống với nhau, mà như hai cái bóng lặng lẽ cũng buồn chán lắm, đó là ngục tù, không lối thoát... 
 Chinh thở dài nuốt sầu khổ vào lòng, chàng nghĩ tiếp:
 - Mình vô duyên bạc phước với vợ con, đành chịu thôi! Biết trách ai đây? Mình cũng rất buồn về cách đối xử của Mai trong vấn đề tiền bạc. Vợ chồng mà tính toán chi li, Mai làm ra tiền cất riêng, xài riêng một mình... Mọi chi phí trong nhà đều đổ lên mình hết! Vì hoàn cảnh gia đình khi mua nhà phải nhờ người em họ Mai đứng tên. Nay vợ chồng Chinh đủ điều kiện lo liệu được, Chinh lên tiếng:
 - Em nên nói cùng Dì tụi nhỏ sang tên nhà cho vợ chồng mình, phải nghĩ đến tương lai các con nghe em! Nhưng Mai vẫn im lặng, lờ đi... 
Không biết Mai tính toán gì đây?!! Khó hiểu thật??? Chinh không còn nằm ngủ chung phòng với vợ. Chinh mặc sức làm thơ để giải sầu với những ngày tháng tuổi già đang xồng xộc kéo đến. Chinh thức giấc khi nào, rỗi rảnh phút nào, Chinh lại thả hồn vào thơ văn, thi phú... Chàng muốn chia xẻ tâm tình, hướng lòng về quê cha đất tổ, đấu tranh qua văn chương thi phú... Chinh đóng góp bài vở cho đặc san nhiều nhóm tranh đấu với ý nghĩ : Mỗi câu văn, mỗi lời thơ của mình là viên đạn bắn vào bọn Cộng Sản độc tài, dã man đang cai trị Việt Nam thân yêu đi vào ngõ hẹp mất nước...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét