Lấy chồng mới được
ba năm,
Nuôi chồng “ cải tạo ” sáu năm có thừa.
Khó khăn, tần tảo
sớm trưa,
Nhịn ăn, nhịn mặc
để chừa thăm nuôi.
Gian nan vất vả
ngược xuôi,
Nuôi chồng “ cải
tạo ” phận người hiền thê.
Kẻo không miệng
thế cười chê,
Chồng đi “ cải tạo
” chẳng hề xót thương!
Thăm nuôi cũng lắm
đoạn trường,
Xe cộ khan hiếm,
thêm đường khó đi.
Thương chồng, chẳng
quản ngại chi,
Gian nan cách mấy,
cũng đi nuôi chồng.
Con thơ tay ẳm,
tay bồng,
Quảy đơm quà
cáp, thăm chồng chẳng than!...
Xứ người nay được
giàu sang,
Thay khăn đổi
áo, chẳng màn đến em.
Tình đời sao lắm
bon chen?
Thôi đành an phận,
tình duyên bẽ bàng.
Thương người xứ
lạ ngỡ ngàng,
Thương người phận
bạc, xốn xang cõi lòng.
Duyên tình nào
biết đục trong ?
Biết ai chung thủy,
mà lòng gởi trao.
Thương người,
lòng luống nghẹn ngào.
Rưng rưng nước mắt,
lệ trào hoen mi.
Thương người chẳng
biết nói gì,
Nguyện cầu Đức
Phật từ bi giúp nàng…
Nguyễn Ninh Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét