Nhớ người vốc
nắng vào thơ
Nâng cao âm vận
vàng mơ điệu buồn
Nhớ người gọt ánh
tà dương
Ủ đầy gối mộng
lên hương tóc nồng
Quê xa năm tháng
phiêu bồng
Tìm nơi cánh
phượng lời hồng môi em
Ta về nhốt cả
trời đêm
Trong căn gác hẹp
cho mềm tương tư
Mưa đêm khắc
khoải tháng Mười
Nâng niu giấc ngủ
gọi mời chiêm bao
Chia đều nỗi nhớ
xanh xao
Nửa phơi ngày
nắng nửa vào canh thâu
Triều đưa con
sóng bạc đầu
Mãi ru điệu nhớ
đâu màu tóc xanh!
Tình Đầu Xót Xa
Hạo Nhiên
Nguyễn Tấn Ích
Uống vơi nửa cốc rượu nồng
Tiễn em ngày cưới theo chồng xa tôi
Tình nào giọt đắng đơn côi
Tình em buông mái chèo xuôi dặm đời
Tóc mây một thuở rối bời
Lược thưa em có gỡ lời tình đâu
Mình anh tát cạn vũng sầu
Tủi thân mặt đá cuội đau tháng ngày
Anh về vốc lửa hai tay
Ghì sâu lồng ngực cháy hoài tình xưa
Anh về ướt lạnh chiều mưa
Thấm cơn rét mướt tình vừa sang ngang
Anh về vội nhặt lá bàng
Chằm con thuyền mộng thả dòng mưa tuôn
Bởi xưa em chợp mắt buồn
Khi thuyền hai đứa giữa đường chìm sâu
Bây giờ thuyền đổ về đâu
Em sang thuyền khác - mình tôi đắm chìm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét