Danh sách Blog của Tôi

Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

GHÉT GHÉT....THƯƠNG THƯƠNG.. - Nguyễn Ninh Thuận

  (Đốt nén hương lòng tưởng nhớ Ký Giả Hoàng Phúc, người anh quý mến ở gần nhà đã khuyến khích NT viết báo.)  
Sau mấy ngày mưa tầm tã, cái lạnh buốt ôm cứng Little Sài Gòn, khiến người và vật co ro ủ rũ như cô thiếu nữ ôm khuôn mặt xấu xí dấu kín trong hai bàn tay khẳng khiu không còn sức sống. 
  Hôm nay hết mưa, nhưng cái lạnh vẫn ở lại, để các người đẹp có dịp khoe những chiếc áo ấm đủ màu sắc làm rộn ràng không khí mùa Noel đang chậm chậm tiến tới… 
<!>
Sáng hôm nay, một ngày Chủ Nhật nắng chói chang, nhưng trời vẫn còn se lạnh, làm ửng hồng đôi gò má các cô gái xuân thì đang vội vã đi mua sắm quà Giáng Sinh.
 Tâm mệt mỏi thức giấc, sau một đêm trằn trọc không ngon giấc trong cô đơn với căn phòng giá lạnh. Cái lạnh bên ngoài được xua đuổi bởi hơi nóng toát ra từ một chiếc máy sưởi điện nhỏ kê cuối góc phòng chạy rè rè. Nhưng sự giá lạnh của tâm hồn mới là điều đáng nói! Không có gì có thể xua tan nỗi buồn, đang gặm nhấm tâm tư nàng mỗi lúc một lớn mạnh… Tâm buồn cho nhân tình thế thái, buồn cho những lời nói chót lưỡi đầu môi, đổi trắng thay đen! Vốn là một người đa sầu đa cảm, Tâm hay suy tư với nỗi buồn không tên chợt đến, chợt đi như người tình ích kỷ, không biết đến sự hy sinh cao cả của đối tượng dành cho mình mà nông nổi, để rồi đánh mất tình yêu cao đẹp… Hay có thể là ngụy biện để tìm một cái mới lạ hơn!... Để xua đi nỗi buồn, Tâm vội cầm điện thoại lên:
 -Alô, xin lỗi có anh Hoàng ở nhà không?
 -Ai ở đầu dây thế? Có phải cô Tâm không? 
 -Thưa anh vâng ạ! Hôm nay anh có bận việc gì ở đâu không?
 -Sáng nay, anh không đi đâu cả! Trưa và chiều thì có ba buổi tiệc phải đi để còn về viết bài cho báo.
 -Thế thì Tâm mang tập bản thảo truyện mới viết nhờ ông anh khi nào rảnh rỗi kiểm lại lỗi chính tả hộ cô em gái nhé! Tập truyện này Tâm sẽ ra mắt vào tháng ba năm tới. Vì có sự thay đổi bất ngờ vào giờ chót, nên Tâm phải chọn truyện này thay thế cho truyện đã chuẩn bị kỹ rồi, nhưng đành phải chịu thôi! Phần sửa lỗi chính tả trong computer của Tâm bị hư, nên đành phải nhờ ông anh xem hộ. Tâm viết sai chính tả lắm, đúng như con gái vẫn cười: “Mẹ người Quảng Trị Huế mà không ăn ớt! Cô giáo mà viết sai chính tả, dỏm quá mẹ ơi!” Tâm mời anh đi ăn sáng luôn nhé? Anh thích ăn món gì nào?
 -Với không khí lành lạnh này, ăn cái gì nóng và cay cay thì tuyệt! Anh Hoàng ôn tồn nói.
 -Vậy anh em mình đi ăn Bún Bò nhé? Anh biết tiệm nào Bún Bò ngon không? 
 -Anh nghe nói tiệm Thành Nội mới mở, ăn được lắm! 
 -Tâm đã nếm qua hương vị Bún Bò ở tiệm đó rồi, ăn cũng được! vậy đúng 8:30 AM, Tâm sẽ đến đón anh nhé!
  Sau khi gác điện thoại,Tâm nhanh chóng tô điểm dung nhan về chiều của mình cho tươi tắn hơn. Nhìn nét mặt hốc hác với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ nhiều đêm hiện ra trong gương, Tâm khiếp sợ ngay cả với chính mình, nàng âu sầu thầm nhủ: 
 -Ồ! dấu chân chim ở khóe mắt, khóe miệng mình rõ nét quá. Làn da mặt chảy xệ xuống, làm cho khuôn mặt mình tàn tạ biến thể thấy mà tội nghiệp! Chiếc cổ ba ngấn trắng ngần nay bèo nhèo những da và da... Mình phải dấu kỹ nó trong những chiếc khăn quàng đủ màu, may ra cứu vãn và đánh lừa phần nào sự già nua đang ập đến! Tóc mình đây, mới nhuộm được hai tuần mà chân tóc đã có mầu trắng xuất hiện... Thôi chết rồi, tuổi xuân đã vội vã trốn chạy, nhường chỗ cho tuổi già mau chóng chiếm ngự không một chút thương tiếc! Mình phải thay đổi lối sống, không suy nghĩ vẩn vơ, phải lạc quan yêu đời, cố vui những gì đang có trong tầm tay, may ra tuổi già còn rong chơi đâu đó, chưa đến vội. 
 Tâm vội vàng thoa lên làn da một lớp phấn mỏng, lotion chống nắng, kẻ lại đôi chân mày, viền mắt đậm nét hơn, nàng không quên tô lên đôi môi màu son hồng nhạt và chấm một tí phấn hồng lên má cho nét mặt rạng rỡ thêm. 
 Chỉ hơn 5 phút, Tâm bằng lòng với vẻ mặt trong gương và màu sắc áo quần phù hợp ý thích. Tâm mau chóng rời nhà đến đón anh Hoàng và trao bản thảo tập Hồi ký nhờ anh ấy xem hộ. Anh em Tâm đến tiệm ăn hơn 9:06 AM mà tiệm chưa mở cửa, Tâm lên tiếng:
 -Anh em mình ngồi trong xe nghe nhạc chờ một lát xem sao! Nếu tiệm này không mở cửa, thì xuống nhà hàng Cali ăn Bún Bò cũng ngon lắm!
 Chờ một lúc thì tiệm mở cửa, và độ năm, mười phút sau một bình trà nóng được đem ra, tiếp theo là hai tô Bún Bò bốc khói nghi ngút đặt ngay ngắn trước mặt hai người. 
Trong khi ăn, với giọng đều đều anh Hoàng kể…
 -Anh tin có ma, vì anh đã mục kích đám ma con nít ở Khách Sạn Huế, gần trường Đại Học trong chuyến công tác ở đây năm 1972. Lúc đi công tác, anh có một khẩu súng dấu dưới gối để sử dụng khi gặp hoàn cảnh bất trắc cần phải đối phó. Anh làm báo chân chính đã vạch trần chế độ tham nhũng cửa quyền… Anh đứng về phía người dân thấp cổ bé miệng đòi công lý… nên xung quanh anh có nhiều kẻ thù muốn ám hại anh lắm! 
Đêm đó, anh ngủ say, nửa đêm, anh nghe tiếng cửa mở rầm rầm rồi một đám con nít đến vây quanh đè kín anh. Quá kinh sợ, anh định rút súng dưới gối ra tự vệ, nhưng tay chân anh cứng đơ không nhúc nhích được! Anh mở mắt choàng tỉnh, thì hiện tượng trên biến mất. Anh lại ngủ tiếp và hiện tượng đó được lập đi lập lại mấy lần. 
Sáng hôm sau, anh hỏi người chủ khách sạn thì được biết, trước khi xây khách sạn này, nơi đây là một bảo sanh viện, và ông bác sĩ không mát tay nên đã làm nhiều đứa trẻ sơ sinh chết oan. 
Sau này con trai anh ra Huế thi Đại Học Sư Phạm cũng ở tại khách sạn đó. Trong bữa ăn với gia đình, cháu kể lại chuyện ma con nít trong khách sạn Huế cho mọi người nghe. Anh hỏi "  có phải con ở phòng 23 phải không?"
 Cháu trả lời dạ phải, sao ba biết? Anh bảo anh cũng ở phòng đó và cũng gặp ma như con… 
 -Eo ơi! Tâm sợ ma lắm! Tâm rất nhát gan, đi đường thấy tai nạn không dám nhìn, và xem phim đến đoạn kinh sợ là nhắm mắt lại…
 -Ma chỉ dọa người gan dạ, cứng bóng vía, chứ người nhát gan nó không xuất hiện đâu, em đừng lo! 
  Hai anh em vừa ăn, vừa chuyện trò rất vui vẻ. Ăn xong, anh Hoàng đi lấy tăm xỉa răng. Anh đưa một cái cho Tâm, Tâm chỉ miếng giấy…
 -Anh để xuống miếng giấy cho Tâm, anh đừng đưa tận tay cho Tâm, Tâm không cầm đâu, vì nghe đâu đưa tăm sẽ ghét nhau. Tâm sợ anh ghét Tâm, anh sẽ không giúp Tâm ý kiến, hay không xem bài thì chết Tâm! 
 -Thế Tâm có biết chuyện “Ghét ghét thương thương “ về việc đưa tăm không? 
 -Tâm không biết, Tâm chỉ biết sự tích “Tái ông mất ngựa” nghĩa là trong cái rủi có cái may và ngược lại. Thế anh có biết chuyện đưa tăm là ghét nhau thì kể cho Tâm nghe với! 
  Theo anh biết chuyện như thế nầy:… Có đôi trẻ kia yêu nhau thắm thiết, họ cưới nhau một thời gian và có một đứa con xinh xắn. Rồi anh chồng phải đi lính phương xa, anh ta gởi vợ dại con thơ cho cha già nuôi dưỡng. Cha anh là một người đàn ông góa vợ, chỉ có một mình anh là trai, nên không những thương anh, mà hết lòng quý mến thương yêu cô dâu và cháu nội...
 Hằng ngày cô con dâu không làm gì động đến móng tay, mà chỉ nằm võng ru con thơ. Ông nấu cơm và bưng đến tận nơi cho con dâu. Một hôm, cô con dâu bồng con cho bú, nằm đu đưa trên võng. Ông để cơm và thức ăn trên một cái bàn sát võng cho con dâu ăn. Ăn xong, ông bưng xuống dọn dẹp. Cô con dâu vẫn nằm đu đưa trên võng, với gọi: 
 -Ba cho con xin một cái tăm!
  Ông vội vã đem một cái tăm đưa tận tay cho con dâu. Không biết vì cái võng đu đưa, hay vì cố ý mà tay ông già đụng phải ngực con dâu. Người con dâu la lớn: 
 -Ô hay! Sao ông sờ mó vú tôi!
 Vì nhà cửa ở sát nách nhau, nên hàng xóm chạy đến trước lời hốt hoảng, vu vạ của nàng dâu! 
  Ông xấu hổ, cúi mặt im lặng không nói một lời! 
  Tưởng đâu êm chuyện, không ngờ cậu con trai đi lính về thăm, nghe vợ tỉ tê kể chuyện, cậu con trai lớn tiếng mắng chửi cha già và từ bỏ không nhìn nhận người cha nữa...
  Ông già xấu hổ bỏ nhà ra đi biệt tích…rồi không biết sống chết ra sao?! 
  Từ đó, người ta tránh đưa tăm tận tay cho nhau, để tránh sự giận hờn ghét nhau! Tâm thở ra buồn bã: 
  -Câu chuyện thật thương tâm! Hôm nay, Tâm cám ơn anh đã cho Tâm biết rành rẽ một sự tích, mà Tâm vẫn cử kiêng, không nhận tăm từ ai đưa tới, vì dị đoan, nhưng chưa biết nguyên nhân! Nay, qua lời anh kể, Tâm mới biết rõ ngọn ngành. Thật là “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Cám ơn anh rất nhiều…
 Qua những câu chuyện ghen tương hiểu lầm nhau, cũng đã gây nên cái chết tức tưởi của thiếu phụ Nam Xương, một phụ nữ đoan trang tiết hạnh làm Vua Nhà Lê phải nhỏ lệ, khi đi ngang miếu thờ Nàng qua mấy câu thơ mà Tâm đã học thời Trung Học: 

  “Nghi ngút đầu ghềnh tỏa khói hương,
  Miếu ai như miếu vợ chàng 
 Trương Ngọn đèn dầu tắt, đừng nghe trẻ, 
  Làn nước chi cho lụy đến nàng...”

 -Còn nhiều chuyện lắm, khi nào thuận tiện, anh sẽ kể cho Tâm nghe. Thôi bây giờ anh em mình về, để còn đi dự một cuộc họp báo! 
  Anh Hoàng và Tâm ra về & hẹn một dịp khác sẽ hàn huyên tâm sự tiếp... 

 Bởi quá mộng mơ chuốc lắm phiền, 
 Sự đời đâu phải cảnh thần tiên. 
 Ước mơ, dẫu có nhiều mơ ước, 
 Không dễ chi đâu thỏa ước nguyền...
 Đón nhận những gì trong tầm tay, 
 Ước mơ cao quá sẽ có ngày. 
 Vấp ngã trường đời sinh hối hận,
 Thương thương ghét ghét mấy ai hay !

Nguyễn Ninh Thuận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét