Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

MẮT MÙ LÒNG SÁNG - Nguyễn Ninh Thuận

 Related image
    Viết theo một câu chuyện Thư Họa có thật
 Mấy năm trưiớc cứ mỗi dịp Xuân về, Liên Hội Người Việt Bắc Cali. lại tổ chức Hội Tết để đồng bào tị nạn vui vẻ đón Xuân. Trong dịp này ban Tổ Chức hay mời nhà Thư họa Vũ Hối, từ Maryland, miền Đông Hoa Kỳ đến dự Hội Tết để đồng hương mến mộ tài danh nhà Thư họa sắp hàng “ xin chữ ” của ông viết.   Những câu chúc Xuân, chúc Tết, tài lộc. sức khoẻ, những câu ca dao tục ngữ, câu thơ, câu đối....được nhà Thư họa thể hiện bằng những nét chữ bay bướm, thần tình....<!>
  Với nét chữ  “ rồng bay phượng múa” của nhà Thư Họa Vũ Hối, mọi người hớn hở  mang nhà,  làm khung trang trọng treo lên ở nhà…Trước tô điểm cho căn nhà họ đẹp hơn, sau là hy vọng năm đó tài lộc dồi dào, làm ăn phát đạt và mọi sự đều hạnh thông... Trong một dịp hội chợ đón xuân, đồng bào sắp hàng xin chữ ông đồ Vũ Hối rất dài như rồng rắn…Tuy vậy, mọi người không nản lòng mà kiên trì chờ đợi tới phiên mình...
   Tới phiên một đôi vợ chồng mang kiếng đen ngập ngừng đi qua, nhà Thư Họa ngừng tay, ngẩng đầu lên:
  - Xin lỗi anh chị, hình như tôi đoán không lầm, anh chị cũng đã nhiều năm sắp hàng xin chữ viết của tôi. Anh chị mắt không thấy, làm sao đọc được chữ tôi viết đây! Anh chị xin để làm gì?
   Hai vợ chồng tươi cười tranh nhau nói:
     - Vợ chồng tôi mù, nhưng con chúng tôi mắt sáng, chúng sẽ nhìn thấy vẻ đẹp của chữ Quốc Ngữ qua nét thư họa của họa sĩ. Chúng tôi hàng ngày nhắc nhở con cái tự hào lòng dân tộc Việt Nam , phải học hỏi những điều hay lẻ phải, những cái đẹp của quê hương dân tộc. Phải sống làm sao để xứng đáng con Rồng cháu Tiên. Nhất là không ngừng vun đắp kiến thức, để một ngày không xa đất nước quét sạch loài qủy đỏ, chúng trở về xây dựng quê hương đất nước một ngày một phồn hoa thịnh vượng với đầy đủ mọi tự do trong thanh bình no ấm...
   -Xin anh chị cho biết quý danh để tôi xin đề tặng.
     -Tôi tên Nguyễn Mão hiện vợ chồng tôi ở San Jose . Người chồng mau mắn trả lời.
   Họa sĩ Vũ Hối lấy giấy hoa tiên viết lên mấy hàng lã lướt...
  Anh Mão tay mân mê trang giấy khẻ nói:
    -Giấy rồi sẽ nhàu rách, khung đóng sẽ rơi xuống vở kiếng đi, thật uổng công họa sĩ!
      -Tôi còn viết trên lụa nữa, nhưng ở đây tôi không có nguyên liệu. Khi tôi trở về Washington D.C, tôi sẽ thực hiện và sẽ gởi xuống tặng anh chị sau. Vậy có thể anh chị cho tôi địa chỉ để tôi gởi xuống tặng anh chị!.
     - Nhà chúng tôi ở số.... San Jose , CA.95122
     -Bức họa này anh chị phải chờ hơi lâu đó nhé!
     -Chúng tôi chờ bao lâu cũng được, miển sao có chữ viết của họa sĩ là quý hóa lắm rồi! Không biết tôi sẽ gởi chi phí cho họa sĩ hết bao nhiêu!
     -Biết anh chị quý mến chữ viết của tôi, nên tôi vui vẻ tặng anh chị để làm kỷ niệm, chứ nói đến tiền bạc nó mất tình nghĩa đi!...
     - Thôi được, để việc đó sau này sẽ tính sau...
     Có người đứng cạnh vui vẻ lên tiếng:
     -Anh chị đã bị mù, thấy gì đâu mà đi Hội chợ Xuân?
     -Tôi không thấy, nhưng tôi nghe được tiếng nói của đồng hương. Những tiếng hò, câu ca, tiếng cười nói lao xao của người cùng chủng tộc, làm tôi ấm lòng lại. Những âm thanh đó giúp tôi nhớ đến quê hương dân tộc xa nửa vòng trái đất,  sống mãi trong tôi... Từ đó tôi nhớ lại từng con đường, từng bờ dậu, từng con sông, từng lủy tre làng với mái nhà tranh đầy ắp tình thân thương bà con xóm giềng ruột thịt. Nhưng hiện nay đất nước tôi mất tất cả thật đáng buồn...
        
…Dầu nước nhà trãi qua bao nguy biến,
    Ơn Vua Hùng dựng nước chẳng hề phai.
    Dạy cháu con biết nguồn gốc sơ khai,
    Và hãy dạy cháu con rành tiếng Việt….
 
   Tiếng Việt còn, nước Việt còn anh  nhé!
….
      Một ý nghĩ thoáng nhanh trong đầu mọi người quanh đó:
    - Anh chị này mắt mù, nhưng tấm lòng rất sáng và suy nghĩ của họ rất chín chắn và đáng khâm phục. Họ có tấm lòng nhớ về cuội nguồn đất nước, qua óc tưởng tượng. Họ là tấm gương sáng về lòng tự hào dân tộc, đáng cho những người sáng mắt phải suy ngẩm...Chắc trước khi bị tàn tật, họ phải là những thành phần tốt trong xã hội...
      Cùng lúc ấy kỷ niệm thương đau hiện về trong ký ức Mão.... 
....Trong trại tù “cải tạo”, tờ mờ sáng, Mão  thức dậy sớm hơn mọi ngày. Hôm nay, chàng  nôn nóng trông chờ đến giờ thăm nuôi để gặp Diễm Kiều, người yêu xinh đẹp của mình. Đã gần hai năm nay, Mão từ giã ý trung nhân khăn gói đi “học tập cải tạo”. Chàng cứ tưởng sau 10 ngày sẽ được trở về đoàn tụ với gia đình và người vợ mới đính hôn. Thật vậy chàng sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đang nôn nóng mong chờ ngày lành tháng tốt để làm lễ thành hôn với Diễm Kiều, cô dâu xinh đẹp như dự định của hai bên cha mẹ ưng thuận. Nhưng không ngờ đất nước lâm vào vòng dầu sôi lửa bỏng, miền Nam hoàn toàn bị rơi vào tay Cộng Sản. Thế là bao dự kiến đều bị sụp đổ sau 30 tháng 4 năm 1975, trong nước mắt chia tay đau thương của một mối tình tươi đẹp, chờ đoạn cuối để kết thúc trong một đám cưới rở ràng...Chú rể phải khăn gói lên đường đi trình diện “ học tập cải tạo” !Ai ngờ thời gian 10 ngày trôi qua thật chậm. Chậm đến nổi gần hai năm, mà bóng dáng gia đình & người yêu của Mão vẫn biền biệt. Chàng trông chờ ngày về, nhưng nó vô vọng quá! Biết thuở nào đây? Đói khát, bệnh tật vây quanh chàng, chàng chỉ thở dài trông chờ ngày được gặp lại gia đình và người yêu.. Gần đây, trong trại cho biết ngày  giờ  vợ  con “cải  tạo viên”, người thân  được vào  thăm nuôi...Hằng đêm nằm gác tay trên trán, Mão  thương nhớ người yêu khôn nguôi, chàng tự hỏi chính mình:
- Không biết dạo nầy Diễm kiều ra sao? Nàng còn xinh đẹp như cái tên của nàng nữa không? Đổi đời, không biết cuộc sống của Diễm Kiều sẽ như thế nào? Với nhọc nhằn dãi dầu sương nắng, nàng có đủ sức khỏe để chống chỏi với bệnh tật và cuộc sống khó khăn trước mắt không? Nàng còn một lòng son sắc với mình không? Thế nào và thế nào... cứ mãi quay cuồng trong trí óc Mão ...
   Sự mong đợi chờ trông cũng phải tới. Trưa nay, Mão ngồi đối diện với Diễm Kiều trong phòng thăm nuôi của trại. Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau, vì hình hài của họ đã khác lạ theo năm tháng nhọc nhằn. Nét mặt hai người in đậm sự khắc khổ của thời gian chồng chất. Cố nén nước mắt, Diễm kiều run run giọng hỏi Mão:
 - Anh có khỏe không? Sao anh gầy ốm quá vậy. Anh lao động có cực nhọc lắm không? Có được ăn no không hở anh? Em nghe đồn các anh ăn toàn khoai sắn, bo bo và lại thiếu chất tươi hả anh? Các anh có được trồng tí rau cỏ để bổ sung cho bữa ăn không anh? Chắc thuốc men lại thiếu thốn quá nhiều chứ gì? Ngay cả bên ngoài thuốc men cũng khan hiếm huống hồ trong tù. Em lại nghe nói trong trại tù có nhiều người chỉ bị tiêu chảy, nhưng không có thuốc men, nên bỏ mạng một cách oan uổng. Lại còn nữa, sốt rét ngã nước thì tràn lan khắp trại. Chưa kể đến ghẻ chốc khắp người, vì thiếu thốn nước uống, đừng nói chi đến nước tắm rửa. Em nghe nói mà tội nghiệp cho các anh quá! ...
    Diễm Kiều hỏi như chưa bao giờ được hỏi. Đó là những câu hỏi mà nàng ấp ủ gần hai năm nay. Nàng nói như trả bài kẻo sợ quên đi. Nàng không cần người yêu trả lời. Nàng chỉ nhìn thoáng qua hình hài của Mão và lướt nhanh những đồng đội của chồng với thân tàn ma dại trong ánh mắt thất thường là hiểu rõ hơn ai hết....Thốt nhiên Diễm kiều nhớ ra, nàng âu yếm khẽ nói:
- Anh đưa tay ra cho em xem nào!
Mão ngỡ ngàng cố dấu hai bàn tay đi. Chàng không muốn cho người yêu nhìn vào đôi tay trốc lở của mình, thì Diễm kiều  ân cần lên tiếng:
- Em đoán biết trước hết cả rồi! Em đã mua một số thuốc dùng cho nhiều thứ bệnh. Ngay cả thuốc bôi ghẻ lở ngoại quốc, chỉ bôi vài lần là khỏi ngay.
  Để đè nén nỗi buồn đang dâng cao. Mão  lên tiếng  phá tan bầu không khí trầm buồn:
- Em kể cho anh  nghe  sinh  hoạt của em đi!...
    Mão  dừng lại một giây, nhìn người yêu kỹ hơn, chàng ngậm ngùi nói
 - Em dạo này cũng gầy ốm và đen đi đó. Tội nghiệp cho em quá! Gánh nặng đè lên hai vai gầy yếu của em. Vừa lo cho sự sống của gia đình em với cha mẹ già và em út nheo nhóc... Em lại tần tảo cần kiệm để mua quà bánh, hao tốn tiền bạc vượt rừng vượt núi thăm nuôi anh. Anh cảm ơn tất cả những thâm tình của em dành cho anh. Em vẫn đi làm đều đặn chứ ? Không biết với đồng lương chết đói làm sao em gánh vác tất cả chuyện gia đình cho vuông tròn được! Tội nghiệp cho em quá! Anh buông súng để lại cho em bao nỗi nhọc nhằn…
   Len lén lấy khăn lau hai hàng nước mắt chực chảy ra, Diễm kiều cắt ngang lời nói của Mão:
- Anh đừng suy nghĩ nhiều, buồn lo thái quá mà sinh bệnh thì khốn khổ. Anh cứ yên tâm “học tập” để có ngày đoàn tụ với gia đình và xây dựng hạnh phúc gia đình với em. Mọi khó khăn chông gai em nguyện sẽ vượt qua...
  Thở dài Mão  lên tiếng:
- Anh mong em có đủ nghị lực, bền lòng son sắc chờ đợi ngày anh về chung sức làm ăn, lo cho hạnh phúc chúng mình...
  Thời gian thăm nuôi trôi qua thật nhanh. Mọi người nhốn nháo dặn dò nhau trong giờ phút chia tay trong bùi ngùi luyến tiếc. Họ hẹn gặp lại nhau trong những đợt thăm nuôi kế tiếp. Vội vã Diễm Kiều dặn dò Mão:
- Đồ ăn khô, thuốc men em mang cho anh rất nhiều...Có cần gì anh nhắn tin cho em biết. Em sẽ cố tìm cách gởi vào cho anh. Cần nhất là anh phải khắc phục mọi khó khăn, giữ gìn sức khỏe nghe anh.
  Cố ngoái cổ dặn vói Diễm Kiều, Mão  nói nhanh:
 - Em về bình yên và cố giữ gìn sức khỏe nghe em. Hẹn gặp em lần sau...
   Những bao đồ ăn, thực phẩm và thuốc men được buộc chặt vào nhau. Mão  ra sức mang vào phòng giam.. Diễm Kiều ái ngại đứng nhìn theo Mão vào phòng cho đến khi bóng chàng khuất hẳn. Khi đi Diễm Kiều náo nức bao nhiêu, khi về nàng buồn rầu bấy nhiêu...Nàng vẫn đều đặn đi thăm Mão ròng rã hơn ba năm, cho đến một ngày...
...Một buổi sáng trời âm u, mây đen vầng vũ kéo về báo hiệu sẽ là một ngày xấu, cán bộ trại tập họp các học viên trại “ Cải Tạo ”:
- Hôm nay Trời có thể mưa bất thường, nhưng hy vọng gió có thể đánh tạc những đám mây đen đi và Trời sẽ quang mây tạnh, hứa hẹn một ngày nắng ấm trở về! Chỉ tiêu ở trên đưa xuống là các anh phải đốn cây gỗ cho đủ số lượng qui định. Vậy hôm nay các anh cũng phải vào rừng đốn cây cho kịp ngày giao hàng. Các anh cố làm nhanh, đạt được chỉ tiêu sẽ được về sớm...
     Không ai bảo ai, các học viên trong trại len lén nhìn nhau thở dài với bao ý nghĩ:
    - Khi nào cũng hứa hẹn, chế độ khi nào cũng cho chúng tôi ăn bánh vẻ... Nhưng lý lẻ của kẻ thắng, lúc nào cũng là yếu tố quyết định. Chúng tôi như những con cá nằm trên thớt, các anh muốn làm thịt khi nào mà chả được! Các anh đừng giở giọng lên lớp và nhân nghĩa...
    Thế rồi sau khi tập họp phân chia công tác cho từng đội, anh em học viên quần áo rách tả tơi, lếch thếch vác cưa, vác giáo lầm lủi đi dưới họng súng, lưởi lê của đám cán bộ, mặt đằng đằng sát khí. Đoàn người câm nín, chịu đựng đi theo thời gian dài lê thê, như cuộc sống đi vào nhõ hẹp của một dân tộc bị trị...Mãi xế trưa mà trời không sáng hơn, thỉnh thoảng vào giọt mưa lát đát nhỏ xuống. Anh tổ trưởng lao động của Mão động viên anh em:
  - Tổ chúng mình chỉ còn đốn thêm một cây nữa là đủ chỉ tiêu, chúng mình ráng cùng nhau chung sức làm nhanh, để nếu mưa có ào xuống, mình sẽ được tìm chỗ tránh mưa. Chúng mình sẽ khỏi bị dầm mưa để đốn cây, mà bị bệnh thì chuốc khổ vào thân vì thiếu thuốc men, phương tiện...
     Anh em trong đội khen phải và cố sức làm nước rút cho xong việc...kẻ cưa, người đục, người dạt cành lá...Mão đang chăm chú làm, bỗng một cành cây gãy xuống đâm thẳng vào hai mắt Mão, máu ra xối xả...Bầu trời đang âm u, bỗng tối xầm lại, Mão ngất đi trong sự la thất thanh của anh em đồng đội... Khi Mão tỉnh lại, thì đôi mắt được quấn vội một dải khăn từ một cái áo cũ xé ra. Máu đã cầm, nhưng màn đen đã che kín hai mắt  chàng! Quờ quạng trong bóng tối, Mão nghe anh em một người một câu kể lại câu chuyện đã xẩy ra:
    - Cành cây trên cao rơi xuống đúng chỗ mầy đang đứng gồng sức đở cây cho nó ngã xuống an toàn!
   Phước xuýt xoa nói:
    - Tau đang lom khom nhìn xuống cưa cây, sát chỗ mầy đứng, thì cành cây gãy xuống, nên mầy lảnh đủ hết, tau chỉ xây xát chút đỉnh thôi!
    - Mầy ngã xuống, ngất đi và hai mắt nhắm nghiền, máu lại ra xối xã. Chúng tau la lên kêu cứu và cán bộ chạy đến còn cằn nhằn trước vết thương  của mầy nữa chứ! Đúng là loài qũy đỏ đó mà!
     - Chúng tau đã lấy cây làm cáng, cáng mầy về trại. Anh em, ai cũng lo cho mày!
     - Mầy ngất đi suốt cả ngày, chúng tau đưa mày lên bệnh xá! Nay mày tỉnh lại, chúng tau mừng lắm! Vậy mầy cảm thấy trong người thế nào?
   Mỗi người nói một câu làm không khí sôi động lên... Ai cũng ái ngại nhìn Mão…Trong trại có mấy người bạn chung phòng là Bác Sĩ đã xem xét vết thương của Mão và họ lắc đầu bó tay trước thần tối tăm đang ngự trị đời Mão. Tất cả bạn bè ai cũng thương cảm…Thế là kể từ nay Mão sẽ sống trong bóng đêm, nhưng không nở nói ra điều xấu cho kẻ bất hạnh biết được. Mão mệt mỏi khẻ bảo Phước, người bạn thân thiết:
   - Mắt của tau hãy còn nhức lắm, nhưng chả có thuốc gì để uống đâu,  ngoài mấy viên thuốc “xuyên tâm liên” chứ gì?! Mầy thử tháo cái băng  che mắt  của tau ra, để  tau cố nhướng lên xem  ra có thấy chút ánh sáng gì không? Hay tau đui mắt rồi?!
    Các bạn nháy nhó nhau... Phước như ngầm hiểu ý các bạn là muốn dấu Mão một điều xấu, làm ảnh hưởng đến sức khỏe người bạn mới tỉnh lại. Để rồi từ từ khi nào sức khỏe của Mão ổn định sẽ không làm sốc cho người bệnh, nên Phước ôn tồn trấn an Mão:
     - Bác sĩ cấm mày mở băng mắt ra sớm, nếu cải lệnh thì sẽ nguy hại có thể làm mù mắt luôn... Thôi thì mày chịu khó nằm vài hôm nữa tốt hơn. Tụi tau sẽ thay phiên nhau chăm sóc mày.
     Muốn phá tan không khí u buồn, lo sợ đang đè nặng lên người bệnh, Phước rướm rướm nước mắt, cố gượng nụ cười méo xẹo, kiêm chút khôi hài:
   - Mầy bây giờ ngon lắm, như ông vua, biết bao quân hầu thay phiên nhau hầu hạ mầy! Nhưng nhớ dừng bắt chước “ông vua ngọa triều” đấy nhé!
   Những cái miệng méo xẹo cố tạo ra nụ cười, để gây tin tưởng cho người bệnh vượt qua bao khó khăn trước mắt... Thế nhưng cái gì đến phải đến...
   Mấy ngày sau Mão đối diện một sự thật phủ phàng... tăm tối từ đây sẽ phủ kín đời chàng...Mão được thả ra trại, với cây gậy lần mò trong trong bóng đêm tăm tối. Trại liên lạc với địa phương để gia đình đi đón Mão về. Trong chuyến đi đón Mão. Diễm Kiều cũng tháp tùng đi theo với bao trăn trở:
     - Tương lai Mão mù mịt quá!... với một người chồng không tương lai với hai chữ “ Ngụy quân” còn có thể chấp nhận được! Nhưng nay chàng sống trong tăm tối, mình có đủ sức dẩn dắt chàng đi trọn cuộc đời lắm nhiêu khê trước mắt không? Mình xinh đẹp như thế này, biết bao người quyền thế, đầy đủ điều kiện theo đuổi... Mình có điên không để chấp nhận một cuộc sống bên kẻ tật nguyền không có tương lai như Mão đây?...
     Ngày tháng vẫn lặng lẽ trôi qua, biết bao buồn phiền đè lên cuộc sống hai người đầy mặc cảm... Những băn khoăn suy tính cứ lớn dần theo thế thái nhân tình và Diễm Kiều hình như manh nha một thái độ trong suy tư khi Mão bị đưa đi kinh tế mới... Mão tuy mù, nhưng trí óc rất sáng suốt, nên chàng cảm nhận được những suy nghĩ của người vợ chưa cưới...và sau bao đêm bị dằn vật bởi tình yêu và bổn phận, chàng mở đầu cho câu chuyện khó xử với người yêu trước khi lên đường sống với rừng thiên nước độc khỉ ho cò gáy:
    - Chúng ta có duyên, nhưng không có nợ... tương lai anh quá mù mịt mà nay lại sống trong cảnh mù lòa tăm tối! Thôi thì anh trả cuộc đời em lại cho em nắm giữ để em tự xây dựng cho mình một sống hoàn hảo hơn. Em cứ mạnh dạn rời xa anh, tìm hạnh phúc cho riêng mình. Chúng ta phải thẳng thắng với nhau, đừng gượng ép mà sau này ân phận và phiền lụy cho nhau. Dù tình yêu chúng ta dang dở, nhưng anh vẫn vui vì anh biết mình là chướng ngại cho hạnh phúc hôn nhân của em. Anh mong sau này, em sẽ gặp được người xứng đáng, sẽ đem đến hạnh phúc vui vẻ như em mong ước... anh sẽ chúc phúc cho em...
       “ Tình chỉ đẹp khi hãy còn dang dở
         Đời mất vui khi đã vẹn câu thề ”
     Thế là hai người vui vẻ chia tay nhau trong cảm thông, không hờn giận trách  nhau, mà xem như là duyên số tới đó đã hết, để mỗi người có một cuộc sống riêng...
   Riêng Mão lên vùng kinh tế mới với đèo heo hút gió, cuộc sống thật cơ cực cho một người với đầy đủ sức khoẻ bình thường, huống gì là một người sống trong cảnh mù lòa tăm tối...Nhờ lòng tốt của bà con chòm xóm đặt biệt dành cho Mão, nên một căn nhà lá được dựng lên bên vệ đường. Với số vốn nho nhỏ thu nhặt qua sự bán các đồ đạt và người thân giúp sức, một quán kẹo bánh thuốc lá được thành hình ngay trong nhà Mão. Trời cũng thương, nên cuộc sống của Mão đắp đổi qua ngày... Sát bên nhà chàng là nhà hai mẹ con bà Tư góa chồng có cô con gái tên Mơ đã quá lứa xuân xanh. Mơ nghe đâu mặt mày cũng xinh đẹp, nhưng lúc lên mười bị sốt thương hàn, chạy thuốc men không đúng cách nên nọc độc chạy lên mắt và nàng trở thành “thong manh”…Nàng chỉ thấy cảnh vật lờ mờ không rõ nét. Cũng vì thế, mà Mơ không tính việc lấy chồng vì sợ vướng bận con cái. Hơn nữa mẹ Mơ sợ con gái sẽ khổ, khi vướng vào vòng kẻ phàm tục vũ phu. Nhưng từ khi bà Tư ở sát cạnh nhà Mão, biết được tính nết hiền lành của chàng và biết được hoàn cảnh nghiệt ngã của chàng, nên bà đem lòng thương mến, muốn kết thành một nhà để sớm hôm giúp đỡ lẫn nhau...Bà hay nấu bát canh, luột miếng rau đưa qua chia xẻ với Mão. Tình giao hảo mỗi ngày một tốt đẹp, làm Mão cũng ấm lòng nơi chốn hoang vu hẻo lánh này. Những khi đau ốm trở trời, bà Tư hết lòng cơm cháo thuốc thang cho Mão. Mơ & Mão  qua lại chuyện trò cũng cảm mến nhau. Bà Tư cũng tán thành việc tác hợp cho hai người nên mở lời:
     - Nếu chúng bay kết hợp với nhau thành vợ chồng, bác sẽ chăm sóc lũ con tụi bay, đừng ngại gì hết...
   Sau nhiều đêm suy nghĩ, Mão cảm thấy:
    - Mình không thể sống đơn thân độc mã nơi vùng kinh tế mới này! Mình cần một mái ấm gia đình để chia xẻ những khó khăn buồn vui với nhau. Thôi thì mình tìm đến với người thương mình chân thật. Đất lành chim đậu, mình nên cậy nhờ người mai mối đến thưa chuyện với bà Tư cho xong chuyện, đừng để đêm dài lắm mộng...
     Thế rồi do duyên nợ tiền kiếp, một tiệc cưới đơn sơ được tổ chức với lời chúc tụng của người thân bạn bè. Hai vợ chồng sống trong bóng tối, đến với nhau trong tình yêu ngời sáng, Họ thật sự hạnh phúc dưới sự chăm chút của mẹ Mơ. Ngày tháng êm ả trôi qua trong tiếng cười của trẻ thơ tô điểm cho cuộc sống gia đình hạnh phúc họ thêm hưng phấn.
  Trời thương kẻ bất hạnh, nên có chương trình HO ra đời, thế là gia đình vợ chồng bà cháu được sang Mỹ. Cuộc sống mới với hoàn cảnh đặt biệt của người khiếm thị, lại có có con nhỏ và mẹ già nên được xã hội Mỹ giúp đở tận tình đủ mọi thứ. Thật là Tái Ông mất ngựa - Bỏ đi những ngày gian khổ đã qua!... Họ vẫn dành trọn cho nhau một cách nhẹ nhàng, êm ái…
   Khi nhận được bức thư họa, Mão cầm tay vợ mĩm cười từ biệt nhà Thư họa với kỷ niệm vui buồn thoáng qua… Tuy vậy lòng Mão vẫn có trước có sau nên chàng luôn hoài vọng cố quốc với bao trăn trở cho quê hương, đồng bào, bà con ruột thịt....

Nguyễn Ninh Thuận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét