Chúng tôi nhận được tin của chị Tư, người
bạn thân thiết hồi ở Việt Nam
được Tâm, cô con gái bảo lãnh sang Mỹ sinh sống hơn mười ngày nay, nhưng bận
rộn công việc chưa tới thăm chị được. Hôm nay Thứ Bảy, một cuối tuần nắng đẹp,
chúng tôi rủ hai chị bạn là Bích Lan & chị Lam Giang đến thăm chị Tư.
Đứng ngoài cửa lưới chúng tôi nghe loáng thoáng tiếng trò chuyện của hai mẹ
con....
<!>
<!>
-Mẹ lấy mấy cái túi đen đen đựng
rác, giúp con bỏ những áo quần con không dùng vào, hôm nào rảnh mẹ
con mình mang đến nhà thờ cho những người cần họ lấy về mặc...
Chúng tôi bước vào phòng khách nhà
chị Tư, đã thấy một đống áo quần chất đống.
-Chào
chị, chào cháu! Hai mẹ con làm gì mà soạn áo quần lung tung ra thế? Bích
Lan lên tiếng chào hỏi….
-Chào các bác! Hôm nay con bỏ ra một ít
thì giờ sắp xếp lại tủ áo quần cho gọn gàng, ngăn nắp... Cái nào không mặc đến,
thì loại bỏ ra; chứ mỗi buổi sáng trước khi đi làm, lại lục lọi trong một đống
áo quần, tìm tìm kiếm kiếm cái mình mặc vừa và ưa thích thì mất hết thời giờ!
Tâm nhỏ nhẹ lên tiếng..
Chị Tư cầm những áo quần Tâm mới bỏ
ra, lên tiếng phân bua với chúng tôi:
-Các chị xem áo quần này còn mới quá, mà
con của Tâm soạn ra bỏ đi phí quá hà! Ở Việt Nam dân quê nghèo khổ, có những cái
này mặc thì quí hóa lắm đó! Thôi mẹ con mình dẹp vào một đống, rồi ra nói chuyện
với các bác nghe con …
-Cũng
là người nhà hết, đừng ngại gì! Mấy tối nay, chúng mình cũng chuyện trò thăm
hỏi nhiều rồi, chúng tôi cũng đã biết qua tình hình người thân bạn hữu ở quê
nhà… Chị và cháu cứ soạn đồ tiếp đi! Thì giờ bên này quí hóa lắm, vì bận bịu đi
làm tối ngày… cuối tuần cháu nó mới có thì giờ dọn dẹp nhà cửa! Chúng mình cứ
làm việc và nói chuyện cũng được!... Lam Giang tiếp
lời….
-Cám ơn các bác! Áo quần đó lỗi thời rồi
mẹ ơi! cũng có cái xem như mới, nhưng đáng lẽ phải bỏ giặt ủi, chồng con không
biết để hết vào máy giặt ở nhà, nên nó co lại, mặc không được nữa! Tâm lại lên
tiếng…
-Cái áo này đẹp lắm, nhưng ngắn củn
cởn, chắc con mặc đưa rốn, đưa ngực, đưa nách, đưa thịt ra... Còn cái quần này
sao đáy quần có một khúc thế này! chắc mặc xệ xuống mông luôn! Chị Tư suýt xoa…
Bích Lan ngạc nhiên hỏi…
-Áo quần đó hợp thời trang với giới trẻ
và có dáng thanh lịch cao ráo mặc mới đẹp! Mấy năm trước con mới dám mặc!
Nay con hơi mập ra, da thịt sồ sề, nhất là mới sinh em bé nên thân hình nặng
nề… không dám mặc nữa, sợ mặc vào phơi thịt, da chảy xệ khó coi lắm! Xấu che,
tốt khoe các bác à!... Chỉ vì nhu cầu tạo dáng đẹp trước khán giả mộ điệu, các
ca sĩ phải để thì giờ săn sóc, tập luyện và thường xuyên tới thẩm mỹ viện nhờ
dao kéo, may mỗ làm cho dáng dấp trẻ trung, xinh đẹp để níu kéo thời gian lại
qua những trang phục hở hang…. Chứ con đi cày tối ngày và bận bịu gia đình con
cái nên đành chịu thôi ! Tuy vậy con cũng siêng năng tập thể dục, ăn uống
cử kiêng để có lợi ch sức khỏe… Tâm tươi cười chia sẻ… Nàng lại vui vẻ
chuyện trò tiếp cùng mẹ và các bác:
-Con ăn mặc cũng suy nghĩ kỷ lắm! Chồng
con cũng hay góp ý cách ăn mặc của con xem nó có thích hợp với tuổi tác, vóc
dáng của mình không đó? Chứ cứ thấy người ta mặc đẹp, mình theo đó, nhắm
mắt mua vào mặc, chỉ làm cho ta xầm xì, và trò cười cho thiên hạ thì xấu hổ
lắm! Có bà già chát, béo trục béo tròn, lùn tịt, lại bày đặt diện theo lối
trẻ... nào váy ngắn củn cởn, áo sát nách, lại hở rốn, thắt lưng to bản.... Khổ
ơi là khổ cho con mắt người ta phải nhìn thịt da bầy nhầy.... Nếu có đẹp cũng
rửa mắt cho người ta thích thú trầm trồ, đằng này đẹp đẻ gì cho cam, mà khoe
thịt khoe mông...
-A! cái quần này đằng sau túi có chữ Bê
Bê, mẹ mặc vừa đó! và mấy cái áo thun màu tuy chói, nhưng còn mới lắm! Mẹ
giữ lại để mặc đi bộ, tập thể dục nhé con?! Bỏ đi uổng lắm con à! Chị Tư lại
hỏi ý kiến con gái…
-Đừng mẹ ơi! Những áo quần đó, không
thích hợp với lứa tuổi của mẹ đâu! Mẹ đừng tiếc của mà mặc vào, người ta nhìn
sau lưng, tưởng cô thiếu nữ muốn theo chọc ghẹo, nhìn lại mặt mẹ, ta ồ lên thì
không biết cất mặt đi đâu đó mẹ!? Con đã mua áo quần đầy đủ cho mẹ rồi,! Đi
chơi, đi chợ có áo quần thích hợp. Đi đám tiệc có mấy bộ đồ “vét” và mấy cái
váy dài thích hợp tuổi mẹ, mặc vào thấy đẹp trang nhã, thanh lịch lắm. Ở đây có
một dạo dân ta có tiền đua nhau mua áo quần hiệu St.John, loại đồ len
thích hợp dáng người Mỹ thanh cao và làm việc văn phòng có máy lạnh. Còn người
Việt Nam
mình thấp bé, lùn mập, mặc vào không đẹp và không thích hợp nơi chốn mình đến
nữa chứ? Theo ý con, mình đừng chạy theo thời trang, mà không thích hợp cho tuổi,
vóc dáng mình...cái nào mình mặc vào thấy đẹp, trang nhã, toát ra vẽ thanh
lịch thì cứ mặc, không cứ phải đắt tiền hành hiệu mới đẹp...
-Hồi
nãy đến giờ không nghe chị Bích Lan nói gì cả! Chị có ý kiến gì về ăn mặc? Chị nhìn chúng tôi hỏi…
-Tâm nói hoàn toàn đúng, nhưng tâm lý
người già lại muốn mình trẻ lại, nên ăn mặc hơi hoa hòe, màu sáng để tìm lại sự
trẻ trung… nhưng đôi khi ngược lại! Tụi trẻ ăn mặc gì cũng đẹp, mặc màu tối
càng nổi lên nét đẹp trẻ trung. Còn chúng mình thì chán lắm! đi đâu thay năm
bảy bộ áo quần cũng thấy sao sao và không vừa ý!... Nhưng chúng mình đã qua tới
bên này, nên cách ăn mặc cũng tiến bộ hơn. Phần đông tâm lý muốn níu kéo thời
gian lại, nên có quyền diện trẻ hơn tuổi, nhưng đừng quá lố là được!... Chị
Bích Lan chậm rãi góp ý…
-Đôi khi con cái thải áo quần, giày dép
túi xách ra, mình tiếc của trời và muốn giữ làm kỷ niệm, nên dù biết
không hợp tuổi cứ mặc bừa, tụi nhỏ phiền trách lắm!... Có cái không mặc vừa,
cũng cất giữ không nỡ vất đi… Nay thì tôi không mặc ra đường mà mặc ở nhà đó!
Chị Lam Giang cười cười nói…
-Các
chị và cháu có “liệu cơm gắp mắm” cà thẻ mua đồ theo thời trang không?
Rồi cứ chạy theo thời trang để cứ mắc nợ chồng chất lên mãi? Chị
Bích Lan nhoẻn miệng cười lên tiếng.
-Không biết các bác nghĩ sao, chứ theo
cháu, mình phải “liệu cơm gắp mắm” ăn mặc không quá lố, hợp theo vóc
dáng, tuổi tác. Ăn mặc sao mà toát ra vẻ thanh lịch là được rồi! Cháu không chủ
trương mặc sức cà thẻ mua đồ theo thời trang đắt tiền mà phải nợ nần
tùm lum! Cái đẹp bên ngoài rất cần thiết, nhưng cái đẹp bên trong mới đáng quý
trọng!...Tâm dịu dàng trả lời…
-Thời
trang có ảnh hưởng gì đến hạnh phúc gia đình không? -Nếu có và không thì tai
hại hay lợi ích thế nào? Chị Lam Giang hỏi…
-Thời trang ảnh hưởng rất nhiều đến
hạnh phúc gia đình, nếu cứ mãi chạy theo thời trang, mà bỏ bê chăm sóc hạnh
phúc gia đình, xài tiền quá lố, để nợ nần tùm lum sẽ làm gia đình lung lay, ảnh
hưởng xấu cho tương lai con cái. Nếu không diện cho mình đẹp đẻ trẻ trung, thì
người phối ngẩu sẽ bị cái đẹp nó cuốn hút cũng xấu cho hạnh phúc lứa
đôi…Thôi thì tùy hoàn cảnh, tùy đối tượng mà chìu cho hợp ý nhau để
hạnh phúc gia đình được bền vững… Chị Bích Lan góp ý…
-Thời trang là một khái niệm áp dụng cho một người
thường mặc những bộ trang phục thịnh hành ở một thời điểm nào đó, nhưng khái niệm
này lại thường là chỉ tới một sự biểu hiện cá nhân thông qua trang phục. Những
từ như "hợp thời trang" hay "không hợp thời trang" là từ
dùng để diễn tả một ai đó hợp hay không hợp với trào lưu biểu hiện thịnh hành.
Thời trang là một trong những đại diện cho nền văn minh của nhân loại. Khái
niệm thời trang thường được hiểu theo nghĩa tích cực, dùng để biểu tả vẻ đẹp,
sự quyến rũ và phong cách. Đôi khi khái niệm này cũng có nghĩa tiêu cực, như để
mô tả một trào lưu nhất thời, mang tính kỳ cục.
-Sự phối hợp màu sắc giữa áo quần, giày dép, trang sức cũng rất quan
trọng trong vấn đề thời trang! Trời nóng nực mà mặc áo quần, trang sức màu sắc sáng chói, đỏ vàng rực rỡ làm chói
mắt người xung quanh, gây mất cảm tình người đối diện, nhất là cảm tình lúc đầu
gặp gỡ, hay khi đi xin việc làm…Nếu trẻ trung, da dẻ trắng trẻo, thân hình cân
đối, dáng dấp khoang thai thì ăn mặc màu gì cũng đẹp cả. Nhưng nếu ăn mặc quá
lố lăng, quá hở hang, dù là có sức hấp dẫn, nhưng chỉ đập vào mắt người đối diện trong chốt
lát, rồi sẽ qua đi…như người đi qua đời tôi trong đam mê nhất thời, không còn
lắng đọng trong tâm tư. Ăn mặc giản dị, màu sắc nhẹ nhàng vào mùa Hè nóng nực
sẽ gây một ấn tượng êm dịu, khoan khoái dễ gây cảm tình hơn…Nếu dáng dấp cục mịch, đen đúa thì phải cẩn thận
trong khi ăn mặc… Trong khi chọn màu
xanh, màu trắng, màu lợt …chắc chắn rằng duy trì sự mát dịu bằng cách hướng đến một màu sắc lôi
cuốn bạn và mang đến nét đẹp cho sự nhẹ nhàng, trang nhã do áo quần, trang sức, giày dép khi mặc áo quần màu sáng.
-Chúng mình mãi nói chuyện, mà thanh toán
được đống áo quần đâu ra đó rồi! Thôi chúng mình xuống bếp hâm lại nồi bún riêu
tôi đã nấu ăn cho vui…Không biết bà nhà quê này nấu có vừa miệng các chị không
đây?! Tôi cũng đã chuẩn bị vài món quà quê hương tặng các chị đây! Chị Tư
vui vẻ nói …
-Chị
bày vẻ quà cáp gì cho tốn kém và nặng nhọc, chị qua được là vui rồi! Thế là
chúng mình có dịp gần gủi nhau để an ủi tuổi già. Nay mai chúng tôi sẽ đến chở
chị đi sinh hoạt với các hội đoàn và đồng hương mình cho vui… Chúng tôi có mang
theo một ít trái cây để chị và gia đình ăn cho vui… Chị Lam
Giang ân cần nói…
Thế rồi tất cả ăn uống và chuyện trò tíu
tít với nhau một cách vui vẻ, như quên đi câu chuyện thời trang, áo quần mới
bàn cãi một cách sôi nổi trước đây…
Nguyễn Ninh Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét