Hè về, không phượng đỏ đầy sân.
Chỉ thấy chói chang nắng bội phần,
Chẳng tiếng ve sầu kêu rên rỉ,
Mà sao lòng cũng thấy bâng khuâng.
Mấy tháng xa nhau có hững hờ?
Nỗi buồn thắm đượm nét ngây thơ.
Bên nầy phượng tím đua nhau nở,
Màu của sầu thương của đợi chờ.
Hè đến, tạm thời phải chia phôi,
Ta ráng vươn lên, tiến với đời.
Đừng quá bê tha, mà hỏng việc,
Trọn đời hối tiếc lắm ai ơi...
Nguyễn Ninh Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét