Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

NHỚ CẢ ĐỜI - Nguyễn Ninh Thuận

Lan và Hậu là đôi bạn thân nhau từ thuở tóc còn để chỏm. Nhà của hai trẻ không những chung một xóm, mà còn chung một hàng dậu. Hai gia đình thân thiết nhau như người cùng họ hàng, ruột thịt. Nhất là hai bà mẹ của hai đứa nhỏ tối ngày sát cánh bên nhau cùng vui buồn tâm sự… Mẹ của Lan nấu món nào ngon, cũng mang sang biếu xén gia đình Hậu. Ngược lại má của Hậu có của ngon vật lạ, đều chia phần cho mẹ Lan.<!>
   Hậu là con trai độc nhất trong hai chị em, nên được gia đình yêu quý như vàng ngọc. Từ thuở còn bé, Hậu muốn gì là được mẹ chàng đáp ứng kịp thời. Nhưng không vì thế mà Hậu hư đốn lêu lổng ham chơi. Hậu học hơn Lan hai lớp, cùng chung một trường, nên hai trẻ có dịp chung đường đi học. Ngay từ cấp tiểu học, Hậu đã là một cậu học trò giỏi. Chàng sẵn sàng giúp tất cả bạn bè yếu kém, nên được Thầy Cô thương yêu, bạn bè quý mến…
 Lan là một cô bé rất dễ thương, hiền dịu hay mít ướt. Nàng hay bị bạn bè lấn áp, bắt nạt...Những lúc đó Hậu đóng vai anh hùng, để bênh vực và che chở cho cô em gái hay nhỏng nhẻo, nhiều nước mắt...
  Thỉnh thoảng Hậu đóng vai trò thầy giáo, chỉ dạy bài vở cho cô học trò mít ướt. Thật vậy, Lan gặp một bài toán khó cũng rơm rớm nước mắt. Nàng loay hoay hàng giờ, không tìm ra đáp số là than ngắn thở dài, mặt mày đỏ cay. Những lúc đó, Hậu mau mắn nhảy vào cứu bồ kịp thời. Làm xong bài vở, cả hai hỉ hả nô đùa bên nhau…Hai bà mẹ nhìn chúng vui vẻ làm cả nhà cũng vui lây. Hai đứa trẻ coi như là con chung của hai nhà ngay từ lúc còn bé thơ. Thâm tình hai nhà và tình bạn của chúng vẫn êm đềm trôi qua theo năm tháng. Hai bà mẹ vẫn xách giỏ đi chợ với nhau hàng ngày. Họ cùng kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn từ trong nhà, ra ngoài ngõ… Những trận cười chảy nước mắt tô thêm hương vị vui tươi hay xẩy ra đều đều cho hai bà già. Lắm lúc Mẹ của Hậu nhìn hai trẻ nô đùa thân thiết với nhau, bà buộc miệng nói với mẹ Lan:
 -Đợi cho hai đứa nhỏ khôn lớn, chị em mình ngồi sui gia với nhau chị nhé!

     Mẹ Lan vui mừng trong lòng, bà mỉm miệng cười gật đầu hưởng ứng lời nói của người bạn láng giềng thân thiết:

-Còn gì thích thú, vui sướng bằng khi hai nhà là một. Sau này chúng lớn lên kết tóc xe duyên và chúng mình là bà nội bà ngoại để bế bồng ẵm cháu.
    Đã có dự định hôn ước cho hai trẻ, nên hai gia đình cố vun đắp tình cảm ngày một tốt đẹp hơn cho đôi trẻ. Họ không tò mò dòm ngó tâm sự, tình cảm riêng tư của đôi lứa. Họ còn cầu mong, tình cảm lứa đôi của chúng một ngày một tiến triển tốt đẹp hơn, để hai gia đình sớm kết tình sui gia, thắt chặt khắng khít hơn...      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, giờ này hai trẻ đã bước vào ngưỡng cửa trung học cấp ba. Ở lứa tuổi xuân thì, Lan đã trổ mã, nàng trông rất đẹp gái. Nàng rất e ấp và ý tứ khi giao hảo với Hậu. Nàng không còn tự nhiên, thân thiện khi giao tiếp với Hậu như trước đây nữa. Đôi má Lan ửng hồng và chân tay nàng cảm thấy thừa thãi khi Hậu đưa ánh mắt nồng nàn hướng về phía nàng. Bước chân của Lan cũng luống cuống, khi biết Hậu đang chăm chú nhìn nàng. Tuy thế, tình cảm của hai người vẫn êm đềm, thắm thiết nghĩ về nhau rất nhiều với tình yêu trai gái ngày một lên cao, lên cao…
 Má Hậu từng nói với mẹ Lan khi hai người bàn bạc với nhau về hai đứa con của họ:

   -Cháu Lan dạo này “ trổ mã đẹp gái quá! ”. Chắc cháu có nhiều cậu đeo đuổi bén gót lắm? Không biết thằng Hậu con tôi, có được lọt vào mắt xanh cháu Lan nhà chị không đây?

   -Thằng Hậu con trai của chị cũng là một thanh niên đẹp trai, khỏe mạnh và tài giỏi vô cùng. Tôi có phước lắm mới được thằng rể như thế. Mà ngộ ghê, chị và tôi cứ mãi khen lấy khen để bọn chúng. Không biết tình cảm chúng nó đi đến đâu rồi, để hai bà già cứ ngồi đó mà tính non tính già mãi…
   Thật vậy, hai gia đình sát cánh nhau, nên hiểu rõ tính nết bọn trẻ. Không ai bảo ai, họ cố vun đắp tình đôi trẻ sớm nên duyên cầm sắc. Nhất là má của Hậu hiếm hoi con, nên bà mong mỏi có được một cô con dâu hiền thục như Lan, nàng đã đẹp người, lại đẹp cả nết. Bà đã thương yêu Lan và xem như con gái mình ngay từ khi Lan còn bé. Bà có cái bánh cũng bẻ làm đôi cho Hậu một nửa, một nửa cho Lan. Lan quả thật xứng đáng được má Hậu đặt trọn tình cảm vun xới cho con trai yêu quý của bà xây dựng hạnh phúc gia đình. Bà thầm nghĩ:
    -Chọn con dâu là chọn dòng chọn giống, mẹ Lan, bạn bà là người đàn bà nết na hiền thục, giỏi giang gánh vác tất cả việc nhà một cách vui vẻ, không câu nệ khó khăn. Bà ta thật là một người vợ, người mẹ tuyệt vời... hiếm có trên đời.
     Tính tình Lan y khuôn mẹ. Nàng tỏ ra có hiếu với cha mẹ. Ngoài giờ đi học, Lan quanh quẩn bên mẹ, phụ giúp mọi việc trong nhà với nụ cười luôn luôn nở trên môi. Đã nhiều lần má Hậu nhắc nhở Lan trước mặt Hậu:
    -Má nhận thấy con Lan đã đẹp người mà đẹp luôn cả nết. Nó sẽ là người vợ hoàn hảo sau này. Con cố vun xới đừng để vuột mất nó nghe con. Nó là hạt ngọc hiếm quý, khó kiếm lắm đó con à!
    Hậu là cậu con trai chí hiếu, luôn theo lời mẹ khuyên bảo,  lễ phép thưa chuyện:
    -Má đã dạy con điều hay lẻ phải, con cố ghi nhớ và chú tâm thực hiện những điều má mong muốn. Ngay từ tuổi bé thơ, chúng con đã thân thiết, chăm lo giúp đỡ lẫn nhau. Con cũng đã nuôi dưỡng tình cảm và chia bùi xẻ ngọt với Lan ngày một tốt đẹp hơn. Con rất yêu thương Lan. Hình ảnh nàng đã khắt sâu vào tim óc con không bao giờ phai nhòa.
     Thật vậy, Hậu không đè nén sự vui mừng khi biết mẹ vẻ đường cho chàng tiến gần với Lan hơn, chàng háo hức tiếp lời:
      -Lan cũng đã dành nhiều tình cảm chân thật cho con. Nàng cũng ngấm ngầm dành cho con những săn sóc đặt biệt. Con cũng đã theo sát nút nàng từng giờ từng phút để đo lường tình cảm nàng ra sao? Nàng chưa giao du thân tình và đặt trọn tình cảm với một ai ngoài con. Hôm nào có dịp thuận tiện, con sẽ tỏ tình, xem thử tình ý nàng ra sao? Nhưng theo linh tính của con, con sẽ được nàng nồng nhiệt đáp ứng.
   Nheo mắt, ngầm khen nịnh bà mẹ hết lời, Hậu nói:
  -Chuyện tình cảm của con, mà có má nhúng tay vào thì mọi việc đều vuông tròn êm đẹp hết. Ba con khó khăn trăm điều, mà cũng phải chịu thua má kia mà! Con có má và mẹ của Lan làm quân sư thì trăm trận trăm thắng. Thôi con phải đón Lan đi học đây, không thôi nàng giận hờn thì chết con mất!
   Vừa nói, Hậu vừa vội vã đi nhanh ra cửa. Má Hậu nhìn theo bước chân chàng, miệng mỉm cười tự nhủ:
    -Cầu mong cho  con trai được mọi điều hạnh phúc...
   Dưới sự bồi đắp của hai gia đình, tình cảm của Lan và Hậu ngày một khắng khít hơn. Họ trở thành một đôi tình nhân lý tưởng, mà mọi người ao ước trông chờ. Thi đậu tú tài, Hậu phải lên đường tòng quân nhập ngũ. Mộng ước học luật để trở thành một luật sư tài giỏi, Hậu đành xếp lại để theo tiếng gọi của non sông trong thời ly loạn. Hậu có ý nghĩ:
  -Làm trai thời loạn phải coi nhẹ tình nhà. Nước mất thì nhà phải tan, sao phải bo bo trốn tránh trách nhiệm của kẻ sĩ phu thời chinh chiến điêu linh? Mình phải coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, xem thường lằn tên mũi đạn. Mình phải hăng hái nhập ngũ, tòng quân diệt quân thù.
   Hậu hy vọng sau thời gian trả nợ nước non, chàng sẽ trở về tiếp tục học hành thành tài.
  Trước ngày Hậu lên đường vào quân trường thụ huấn, đôi tình nhân vai kề vai ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn nhà Lan tâm sự. Đầu Lan ngã vào vai Hậu thỏ thẻ:
   -Em nghe nói ở quân trường gian khổ và nhiều thử thách cam go. Em lo lắm...Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi anh cho tin về, em sẽ đến thăm anh ngay.
   -Em cũng đừng suy nghĩ và lo lắng cho anh nhiều, mà có hại cho sức khỏe. Ở quân trường có gian khổ và nhiều thử thách mới tôi luyện được ý chí sắt đá cho các anh chứ. Em yên trí, khi thụ huấn xong, anh sẽ mạnh như voi và có đầy đủ sức khỏe, thừa nghị lực đối diện với quân thù.
      Buổi chia tay nào mà không có nước mắt! Dưới ánh trăng vằng vặc, khuôn mặt Lan mờ ảo, với hai hàng nước mắt chảy dài trên hai gò má ủ rũ. Hậu cầm chiếc khăn tay lau nước mắt cho người yêu với lời dỗ dành ngon ngọt:
      -Em đừng buồn mà tan nát lòng anh. Em phải vui lên và hãnh diện có người yêu biết làm tròn trách nhiệm trai thời loạn. Anh dám sống và chết cho quê hương đất nước để giữ vững sơn hà khỏi lọt vào bàn tay bọn quân thù khát máu. Ở nhà, em cố gắng học hành và thi vào sư phạm. Đó là cái nghề cao quý, mà anh thầm ao ước từ lâu. Em sẽ đứng sát cánh bên anh về mặt văn hóa để đào tạo lớp trẻ, nối tiếp cha ông xây dựng và giữ gìn đất nước được an bình.
      Hậu nâng mặt người yêu lên đặt một nụ hôn thắm thiết lên đôi môi thắm mộng với lời bông đùa để xóa tan không khí u buồn trước cảnh chia ly:
   -Chị Hằng đang cười cô bé nhỏng nhẻo, khóc nhè đấy nhé! Chú Cuội đang cầm cái rìu chỉ chỏ về phía em nhạo báng khuôn mặt lem luốt, xấu xí của em nữa kìa. Cười lên đi em để anh vui trước khi lên đường tòng quân nhập ngũ.
Cười lên đi em để đón chờ một ngày mai tươi đẹp sẽ đến với chúng ta với đám cưới rộn rịp của chúng mình sắp đến…
      Lan dúi mặt vào ngực người yêu, nàng cố tránh những nụ hôn nóng bỏng của Hậu đang tới tấp tìm môi, má nàng. Cố gượng cười, Lan nhỏ nhẹ nói:
      -Anh tham lam quá, Chị Hằng và Chú Cuội đang cười anh, chứ đâu phải cười em. Em sẽ giận anh, nếu anh quá tham lam làm em muốn ngộp thở.
       Vừa nói, Lan vừa ngồi nhích xa Hậu chút xíu. Hậu lại đưa tay kéo Lan sát vào mình. Theo đà kéo, Lan mất thăng bằng nằm gọn lỏn trong lòng Hậu. Cùng lúc đó một đám mây bay qua che lấp mặt trăng. Hậu sung sướng nói bên tai Lan:
       -Chị Hằng và Chú Cuội biết điều, nên cho anh một phút hôn em thật thắm thiết để ngày mai anh lên đường.
        -Anh phải nhớ đến những kỷ niệm của chúng mình bên nhau anh nhé. Anh yên tâm giữ gìn sức khỏe. Khi anh và em ra trường, chúng ta ổn định đời sống, sẽ mãi mãi trọn đời có nhau, dù với hoàn cảnh nào phải không anh!
      Hậu sung sướng ôm người yêu vào lòng. Sương khuya xuống lạnh, một cơn gió nhẹ thoảng qua, Lan chợt rùng mình. Vòng tay Hậu thắt chặt hơn, như muốn chuyền hơi ấm cho người yêu và bám víu hạnh phúc sắp phải xa cách. Hương thơm của các loài hoa tỏa ra thơm ngát làm cho tâm hồn của hai kẻ yêu nhau…
Thời gian qua mau đối với hai kẻ yêu nhau. Trời về khuya, sương lạnh xuống nhiều  hơn, sợ người yêu ngã bệnh, Hậu lên tiếng:
  -Thôi chúng ta chia tay vào ngủ, để sáng sớm mai anh còn lên đường nghe em.
Họ bịn rịn, tay trong tay không nở buông ra. Đôi tình nhân dùng dằng mãi rồi cũng phải chia tay nhau ai về nhà nấy.
   Thời gian thắm thoát trôi qua…. Ngày ra trường, Hậu xin phục vụ binh chủng Không Quân. Lan một cô giáo trẻ mới ra trường. Được sự đồng ý của hai gia đình, một đám cưới diễn ra thật linh đình, ấm cúng. Hạnh phúc thật sự đến với hai kẻ yêu nhau từ thuở bé. Không còn gì vui sướng hơn khi yêu nhau, mà được lấy nhau. Tuần trăng mật kéo dài bất tận với yêu đương nồng cháy...
    Trong thời gian đầu, Lan ở làm dâu trong gia đình Hậu. Mẹ chồng nàng dâu rất thương yêu nhau và vô cùng thông cảm lẫn nhau. Cả hai người đàn bà cùng thương yêu Hậu hết mực. Họ cùng chung sức lo lắng cho Hậu đủ mọi mặt. Hậu đóng quân hơi xa, thỉnh thoảng có dịp là chàng “ dù ” về thăm gia đình và cô vợ trẻ, đang ngày đêm trông ngóng tin chồng. Mẹ Hậu thông cảm với tình yêu tuổi trẻ, bà lên tiếng bàn cùng con dâu:
   -Vợ chồng con mới cưới, hương lửa còn rất mặn nồng, mà phải sống xa cách nhau như vậy. Má rất thương và thông cảm cho tình yêu tuổi trẻ các con. Vậy má đề nghị con nên làm đơn xin đổi theo chồng, để sớm hôm hủ hỉ bên nhau. Má hiếm muộn con, má muốn con có con đàn cháu đống. Má muốn sớm có cháu bế với người ta cho vui cửa vui nhà.
   Cô con dâu mới cưới còn e thẹn, đỏ bừng đôi má khẽ đáp:
-Thưa má, con xin đổi theo anh Hậu lấy ai phụng dưỡng săn sóc ba má lúc tuổi già.
-Sức khỏe của má còn tốt lắm con à. Má đủ sức cán đáng mọi việc trong nhà. Việc cơm nước, chợ búa...cũng đâu nặng nhọc gì cho cam. Nhà cũng ít người, nên mọi việc má quán xuyến được hết. Hồi chưa có con, tất cả mọi việc đều chu toàn, đâu ra đó. Con nên nghĩ đến hạnh phúc lứa đôi của chúng con và cho má một mụn cháu là má vui lắm rồi. Con thu xếp làm đơn xin thuyên chuyển càng sớm càng tốt nhé!
   Cuối tuần, Hậu về thăm nhà; Lan âu yếm thỏ thẻ với chồng:
-Má muốn em xin đổi theo anh để sớm hôm kề cận, săn sóc và lo cơm nước cho anh. Anh nghĩ thế nào?
    Hậu bá cổ Lan, hôn lấy hôn để nàng, thiếu điều nhảy cỡn lên, chàng vui mừng reo lớn:
  -Thật vậy hả em. Anh mừng quá. Anh muốn em sát cánh bên anh hàng ngày cho thỏa lòng thương nhớ. Nhưng anh ngại má chê trách anh, mới cưới được vợ cứ nghĩ đến vợ. Anh chưa dám ngỏ lời cùng má xin cho em theo anh. Nay má đã thương yêu và thông cảm cho vợ chồng mình mà mở lời trước thì còn gì sung sướng bằng. Xa em anh nhớ em muốn chết luôn vậy đó...
   Lan nũng nịu dúi vào ngực Hậu âu yếm nói:
-Anh phải hứa phụ em làm mọi việc trong nhà chu toàn em mới chịu cơ! Em đi dạy học mệt phờ người, về nhà đầu tắt mặt tối có nước chết luôn.
  Đưa tay chỉ yêu vào trán Hậu, Lan tiếp lời:
-Đàn ông các anh ưa kiểu “ chồng chúa, vợ tôi ”. Đàn bà các em đầu bù tóc rối lo quán xuyến gia đình con cái. Chúng em  để cho các ông thong dong gác chân chữ ngủ đọc báo.  Lâu ngày chày tháng, các ông quen thói ăn không ngồi rồi, lại sinh ra nhiều thói hư tật xấu, chê cơm nhà, đi kiếm món khác ăn....
   Hậu đưa tay ôm vợ sát hơn, dõng dạc nói:
-Em đừng lo, bao nhiêu việc nặng nhọc, anh làm hết. Nếu em đi làm về trễ, anh còn phụ trách cơm nước hầu hạ em nữa cơ. Nhưng khi đó dù dở hay khê khét, em đừng chê là được. Còn nữa, anh sẽ tẩm quất, đấm bóp cho vợ yêu quý của anh hàng đêm nữa...
   Lan đưa tay tác yêu vào má Hậu nói khẽ:
-Anh nói nhỏ nhỏ, không thôi má nóng ruột tưởng anh vất vả với vợ con thì chết em mất. Nhưng anh đã nói ra lời, không nhiều thì ít anh phải thực hiện đó nhé! Anh chạy làng là chết với em đó nghe. Em tự hỏi không biết anh giữ lời hứa được bao lâu đây!
   Hai vợ chồng âu yếm, quấn quít hôn hít nhau tới tấp và cười vui thích thú....
  Thế rồi mấy tháng sau, Lan nhận được Sự Vụ Lệnh theo chồng. Cuộc sống vợ chồng họ thật hạnh phúc đầm ấm. Họ luôn quấn quýt, không rời nhau nửa bước khi có dịp ở nhà với nhau. Để bù lại những ngày Hậu phải ra mặt trận chiến đấu, đối mặt quân thù khát máu; Lan vò võ ra vào trông chờ tin chồng. Rồi những đêm cô đơn gối chiếc, xa vắng hơi ấm của Hậu, Lan thấy sao mà nó dài vô tận.   Khi Hậu xông pha mặt trận nơi nào, là nàng dõi mắt theo hướng đó...Đêm ngày Lan ôm cái radio theo dõi tin tức chiến sự. Lan thầm nghĩ:
-Làm vợ người lính biết bao là hồi hộp, lo âu dồn dập trong lòng. Chiến trường càng sôi động, nỗi lo càng lan rộng, lan rộng...Tương lai mình sẽ ra sao khi thiếu bóng dáng Hậu bên cạnh ?                                                   
  Trong thời gian Hậu ra mặt trận, bất chợt thấy một chiếc xe lính hay bóng dáng một người lính nào lai vãng gần nhà là Lan thót cả tim gan. Lan sợ mọi tình huống xấu xảy ra cho chồng đưa đến...
   Nỗi buồn lo cũng qua đi, niềm vui lại đến, lại đến.... Ngày tháng cứ thế trôi qua một cách êm đẹp trong tình nghĩa nồng thắm của vợ chồng Lan Hậu. Thỉnh thoảng, được rảnh rỗi vào cuối tuần, Hậu đưa Lan về thăm gia đình. Má Hậu nôn nóng hay dò hỏi con dâu:
  -Tụi con có cữ kiêng gì không mà sao cưới nhau gần cả năm rồi, mà chưa có cháu cho má bồng. Con độ rày hơi gầy, ráng tẩm bổ nhiều cho có sức khỏe. Con phải đi Bác sĩ khám xem có gì trục trặc để mà chữa trị chơ kịp lúc nghe con!
  Vẫn giọng nhỏ nhẹ cố hữu, Lan lên tiếng:
-Thưa má nghe theo lời má dạy bảo, ngày mai con đi khám Bác sĩ  xem sao? Không biết đến lúc con sinh năm một, lại làm phiền má trông hộ các cháu; má có than phiền không nè?
-Tụi con mặc sức sinh sản, bao nhiêu má cũng hân hoan nuôi dưỡng các cháu vuông tròn. Má không một lời than vãn mà lại vui mừng đón nhận nữa.Má mong concháu đầy đàn cho vui cửa vui nhà. Con đừng hạn chế sinh nở nghe con.
  Má Hậu đưa đôi mắt đăm đăm nhìn lên bàn thờ, bà nói tiếp:
   -Đêm ngày má vẫn thắp nhang cầu xin với ông bà tổ tiên cho gia đình mình bình an và má sớm có cháu ngoan bồng ẵm cho vui.
   Có lẻ lời cầu xin của má Hậu được ơn trên chứng giám hay sao, mà mấy tháng sau Lan có triệu chứng cấn thai. Người nàng cứ bần thần, mệt mỏi, biếng ăn và khó ngủ. Một đêm, nằm trong vòng tay nồng ấm của Hậu, Lan báo tin vui cùng chồng:
 -Anh sờ bụng em xem sao? Em nghi em đã có bầu, vì trễ đường kinh cả mấy tuần nay và trong người thấy khó chịu lắm.
  Hậu vui mừng ôm chặt vợ hơn. Chàng cúi xuống ôm hôn đứa con mới tượng hình trong bụng vợ; rồi miệng hét lớn như biểu hiệu sự vui mừng quá độ:
 -Anh sắp làm cha, anh  sắp làm cha....Anh vui quá! Con tạ ơn Trời Phật đã cho con đứa con của tình yêu. Má chắc sẽ mừng vui khi biết tin này. Cuối tuần  chúng mình sẽ về báo tin mừng cho má và gia đình hai bên biết. Sáng mai, anh xin phép nửa buổi đưa em đi Bác sĩ khám thai đó nhé!
  Hậu mừng quá, vẻ ra một chương trình với vợ.
- Từ nay anh không cho em làm một việc gì hết. Bao nhiêu việc nặng nhọc trong nhà, em dồn hết cho anh làm. Em phải tỉnh dưỡng và nghỉ ngơi nhiều...Em phải ăn thật nhiều cho con mình bụ bẫm đó nhé! Còn nữa, em đi đứng phải cẩn thận, không khéo té ngã thì khốn.
-Sao anh vội vàng thế? Anh cứ bảo em phải thế này, phải thế nọ...làm em phát sợ luôn.
Lan đưa tay xoa nhẹ bụng mình hỏi chồng:
-Anh muốn con mình là trai hay gái?
-Con gì anh cũng thích hết. Hay em sinh cùng lúc hai con, một đứa trai giống anh, một đứa gái giống em đi nhé!
Lan đưa tay tát nhẹ lên má chồng âu yếm nói:
-Nghèo mà tham lam. Em sinh con ra nhiều lấy gì nuôi chúng đây?
-Anh nhịn ăn cho chúng ăn. Con của chúng mình chắc phải xinh xắn lắm em nhỉ? Nhất là con gái, nhất định trắng trẻo, đẹp gái như mẹ nó đấy. Con trai thì xấu xí như ba nó cũng được, nhưng lo gì, cũng kiếm được cô vợ ngoan hiền, hoàn hảo như em là mừng rồi.
-Anh bắt chước ai nịnh đầm hay thế?
-Anh nói thật đấy mà. Vợ anh đẹp, ngoan hiền và sắp cho anh hai đứa con ngoan và dễ thương đó.
 Hai vợ chồng vui mừng cứ lời qua tiếng lại rất lâu. Hậu liếc nhìn đồng hồ khẻ bảo:
-Đã hơn 11 giờ đêm. Anh nghe nói mấy bà bầu phải ngủ sớm để tốt cho cả mẹ lẫn con. Thôi em nhắm mắt ngủ đi. Bắt đầu từ ngày mai, em phải đi ngủ lúc 9 giờ tối đó nghe. Thôi để anh ru  cho hai mẹ con em ngủ.
Tiếng hát khe khẽ vang lên một lúc, rồi nhường chỗ cho tiếng ngáy đều đều của hai vợ chồng.
 Ngày chúa nhật đẹp trời, ánh nắng dìu dịu, không chói chang như mọi hôm. Thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ thoảng qua làm cho tâm hồn thanh thản. Hậu lấy xe chở Lan về quê thăm nhà. Con đường về quê hôm nay đẹp lạ lùng. Những cánh hoa đủ màu sắc rung rinh trước gió, như những đàn bướm tung bay rộn rịp. Hai rặng tre xanh, cành lá xào xạc vào nhau như lời chào hỏi thân tình của quê hương xứ sở. Hai vợ chồng Lan rất vui, nên liên tưởng cảnh vật xung quanh đều vui lây niềm vui của họ. Tất cả cảnh vật vui tươi như chào đón một niềm vui mới manh nha trong  người Lan. Vừa bước vào nhà, Hậu đã bi bô khoe cùng mẹ:
-Má sắp lên chức rồi đó nhé!
  Má Hậu mừng ra mặt, bà vồn vã hỏi tới tấp:
-Có thật không con? Đừng để má mừng hụt đấy nhé. Lan, thế là con có bầu rồi hả? Con đã đi Bác Sĩ khám chưa? Cái thai có khỏe không hả con? Được mấy tháng rồi con? Con có hôi cơm tanh cá chưa? Con nhớ chịu khó ăn để có sức khỏe dồi dào cho mẹ lẫn con. Mừng quá, để má thắp nhang tạ ơn Trời Phật, ông bà tổ tiên.
   Má Hậu quá mừng rỡ, bà không kịp nghe Lan trả lời, bà lật đật ra trước bàn thờ lạy tạ Trời Phật và tổ tiên ông bà.
    Hai vợ chồng Lan ở chơi chiều tối rồi xin phép ra về. Má Hậu không cho Lan mó tay làm bất cứ một việc gì cả. Bà mừng đến nỗi làm thức ăn la liệt, ép Lan ăn và hỏi han nói chuyện không ngớt miệng. Bà lấy kinh nghiệm bản thân mình chỉ dạy cho Lan đủ điều, nào là ăn uống, đi đứng, sắm sửa chuẩn bị để lâm bồn... Bà còn lên tiếng:
-Hậu, con đừng chở vợ con đi đâu xa nhé. Tránh đi đứng nhiều, ảnh hưởng đến thai còn non ngày non tháng đó.
  Chưa hết chuyện, Má Hậu còn dặn dò với Lan:
-Lan, con nhớ ăn uống tẩm bổ mấy tháng đầu cấn thai, không thôi mất sức và nhớ đi đứng cẩn thận và đi Bác Sĩ khám đều đặn nghe con!
  Bụng Lan  ngày một lớn. Chiến tranh ngày một lan rộng ra dữ dội. Hậu quá bận rộn với những phi vụ vào vùng đất địch. Nguy hiểm cận kề trong gang tấc. Lan lo buồn với những chuyến công tác hàng ngày của chồng. Nàng chỉ biết cầu nguyện khấn khứa Ơn Trên ban nhiều phước lành đến cho gia đình nàng được tai qua nạn khỏi...
  Sáng hôm nay, bầu trời ảm đạm. Từng dãi mây đen ùn ùn kéo tới khiến đất trời tối sầm lại hơn. Từng cơn gió mạnh cũng không đủ sức xô đẩy đám mây đen đi để đem lại ánh sáng cho vạn vật. Ánh sáng phải khuất phục trước sự hung hăng của đen tối kéo tới ngự trị. Hậu chuẩn bị hành trang cho một phi vụ mới. Lan lăng xăng phụ chồng để những vật dụng cần thiết vào hành trang.  Nàng đưa mắt nhìn bầu trời tối đen và cảm thấy một nỗi buồn không tên len lỏi vào lòng. Nàng liên tưởng những điều nguy hiểm, bất trắc có thể xảy đến cho chồng, nên khẽ nói:
-Không biết hôm nay tại sao em cảm thấy lòng buồn và lo sợ quá. Anh có thể cáo bệnh ở nhà với em được không?
Vừa chuẩn bị hành trang xong, Hậu vừa âu yếm nhìn vợ lên tiếng:
-Em nói giỡn chơi sao em? Việc quân sự, đi đánh giặc, chứ đâu phải việc đi chơi, hay đi chợ muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Tụi lính chiến các anh phải có tinh thần tự trọng, quân kỷ, tôn ti trật tự hẳn hoi. Nhứt là lòng yêu nước thương dân, đầy ấp trong lòng. Bọn anh muốn cứu nhân dân mình ra khỏi chốn dầu sôi lửa bỏng và thoát khỏi vòng kiềm tỏa cùng chính sách hà khắc bạo tàn của bọn Cộng Nô. Các anh phải xông pha trước lằn tên mũi đạn và chiến đấu tới giọt máu cuối cùng. Em đừng lo sợ viễn vong mà có hại cho sức khỏe, làm ảnh hưởng xấu đến con chúng mình. Cũng như bao lần trước, anh đi rồi trở về bình yên kia mà.
  Hậu ôm Lan vào lòng hôn nụ hôn từ biệt và đưa tay xoa vào bụng nàng và thì thầm với đứa con trong bụng vợ:
-Con ở nhà ngoan ngoãn nhé! Con đừng đạp mẹ mạnh nghe con. Ba về mà nghe mẹ than phiền nhăn nhó vì con, thì khi con mở mắt chào đời,  ba sẽ đánh đòn đó nghe!
 Lan đang buồn rầu cho buổi tạm biệt, nhưng nghe chồng buông lời răng đe con nhỏ còn trong bụng, nàng phì cười thốt lên:
-Anh làm như con nó nghe được lời anh nói và lời răn đe của anh không bằng! Thôi anh đi bình yên. Xong nhiệm vụ, anh trở về sớm với mẹ con em. Em nôn nóng, sốt ruột trông chờ tin anh…
  Ngoài cửa, tiếng còi xe jeep thúc giục Hậu lên đường. Chàng vội vã hôn vợ lần nữa rồi tất tả ra xe. Lan tựa cửa trông theo bóng dáng chồng, cho đến khi chiếc xe Jeep khuất hẳn vào cuối đường trong dòng xe cộ ngược xuôi. Lan thở dài, nàng cố tìm một việc gì làm để đè nén sự lo âu xuống. Nhưng chân tay nàng luống cuống đụng đâu đổ bể đó. Lan tự nhủ thầm:
-Quái lạ! Sao hôm nay bụng dạ mình cồn cào như thế nầy. Không biết có phải là điều xấu đưa đẩy đến không?
    Hôm nay sao thời gian trôi qua chậm chạp hơn rùa bò. Lan nhìn lên đồng hồ, chiếc kim vẫn vô tình chậm rãi quay vòng như thách thức với Lan. Quá sốt ruột, Lan lấy len sợi ra đan móc tiếp cho đứa con sắp chào đời của mình đôi vớ, áo , mũ... để giết thì giờ. Bên tai Lan chiếc radio vẫn loan tin chiến sự sôi động ở Bình Long. Chiến trận đến hồi quyết liệt với đạn súng bay vèo vèo không ngớt. Tiếng giội bom ầm ầm, át cả tiếng reo hò của quân lính hô “ xung phong”. Có tiếng kêu thất thanh của xướng ngôn viên tường trình về mấy chiếc máy bay trúng đạn giặc, bị gãy cánh bốc cháy dữ dội. Lan xót xa chăm chú nghe với lời lầm thầm khấn vái:
-Lạy Ơn Trên phò hộ cho anh Hậu, cho chồng con được tai qua nạn khỏi. Anh ấy sớm trở về bình yên với  con.
  Suốt ngày hôm đó, Lan ngồi đứng không yên. Nàng mong mau tối đến sáng để Hậu sớm trở về với nàng một cách bình yên. Thật là một đêm kinh hoàng đến với nàng với những cơn ác mộng liên tiếp xảy ra không ngừng. Những cảnh chết chóc cứ ám ảnh Lan liên hồi. Giấc ngủ chập chờn khiến Lan mệt lả người. Gần sáng Lan mới chợp mắt thì khuôn mặt Hậu hiện ra với be bét máu. Lan gào thét đến khàn cả cổ họng. Miệng khô đắng, mồ hôi vả ra như tắm... Lan lo sợ choàng tỉnh dậy với trí óc căng thẳng… Đầu nàng muốn vở tung từng mảnh với lo âu chồng chất cho đến khi trời sáng bét luôn.
   Chiến trận vẫn tiếp diễn qua mấy ngày sau. Hậu vẫn chưa về... Những ngày trôi qua, Lan như ngồi trên đống lửa đỏ hừng hực. Mẹ Hậu và mẹ Lan nghe tin những trận đánh ác liệt xẩy ra rất sôi động. Các bà nóng ruột, nên rủ nhau lên ở chơi với nàng.
   Sáng nay bầu trời càng âm u hơn mọi ngày. Mây đen từ khắp nơi ùn ùn kéo đến che lấp cả mặt trời mới vừa thức dậy. Sấm chớp đua nhau xẹt lửa, gầm vang cả góc trời, báo hiệu Trời sắp chuyển mưa to. Lan buồn rầu nhìn qua khung cửa sổ, nàng đếm từng hạt mưa bắt đầu nhỏ xuống lác đác. Một chiếc xe nhà binh xịch đậu trước cửa nhà Lan. Đôi mắt Lan bừng lên tia hy vọng, tìm gặp bóng dáng thân thương của Hậu xuất hiện. Nhưng Lan chết điếng người, khi nhận ra Quang, người bạn thân thiết cùng khóa sĩ quan với Hậu. Anh ta nhảy xuống xe với một người lính. Lan không tin vào mắt mình... Nàng dụi mắt lần nữa, mắt đăm đăm nhìn vào hai người lính mới vừa bước xuống xe. Họ chạy ào vào nhà Lan như một cơn lốc. Linh tính như báo điều không hay sắp xảy đến cho mình. Lan nắm chặt tay trên chiếc ghế đang ngồi, như để bám víu vào một điểm tựa. Với vẻ mặt buồn khổ, Quang ngập ngừng lên tiếng, chàng không đè nén được tiếng nấc trong cổ họng thoát ra:
  -Xin chia buồn cùng chị và gia đình, Hậu đã hy sinh trong đợt hành quân vừa qua. Việt Cộng pháo kích dữ dội, máy bay anh Hậu trúng đạn bốc cháy. Anh Hậu không nhảy ra kịp, nên đã hy sinh trong chiến trường An Lộc vừa rồi.
   Quang quá nghẹn ngào, chàng không nói được thêm lời nào nửa. Lan ngồi chết lặng trên ghế không nhúc nhít, nước mắt nàng tuông rơi, hơn cơn mưa lớn ngoài trời. Giá như nàng gào thét lên được cho tan cơn đau buồn thì đỡ biết chừng nào. Đằng nầy nàng chết sững với cõi lòng tan nát. Trời như đang quây cuồng và đất như đang sụp đổ dưới chân nàng. Lan ngất đi, tiếng gào thét của mẹ Hậu cất lên:
-Con ơi! Sao con nỡ xa rời ba má với tuổi về chiều. Vợ con còn xuân sắc. Đứa con mới tượng tình trong huyết quản của vợ con như thế nầy...!
   Bà kể lể những kỷ niệm thời thơ ấu của thằng con trai với những đức tính tốt hiếm có trong đời. Rồi bà vật vã người trông rất thảm thương.
   Mẹ Lan lo sợ cho Lan bụng mang dạ chữa trước hung tin. Bà cố gạt nước mắt ôm Lan vào lòng. Bà không quên xây qua người bạn già thân thiết nói đứt quãng trong tiếng nấc nghẹn ngào:
-Chị hãy bình tĩnh, cố nén đau khổ lại để lo cho người còn sống... Đứa cháu nội của chị còn trong bụng Lan cần phải bảo toàn. Vậy trước mắt chúng mình  phải an ủi phân tích cho Lan biết:
-Âu đó cũng là số mạng cả con à. Mình không thể cãi lại được số Trời đã định. Dầu sao Hậu cũng đã chết rồi. Chúng mình có vật vã thương xót kêu gào cho mấy, cũng không làm sao cứu sống nó lại. Chúng mình hãy dồn hết tâm tư tình cảm lo cho đứa con của nó còn trong bụng Lan. Đó cũng là hình thức làm cho Hậu mỉm cười nơi chín suối.
Ngất lịm một thời gian khá lâu, Lan từ từ tĩnh lại. Nàng ngơ ngác như kẻ không hồn trông thật tội nghiệp. Hai người mẹ thân yêu thay nhau an ủi Lan trong tình thương nồng ấm. Mất Hậu, Lan bơ vơ trong tình cảm vợ chồng, nàng muốn bám víu vào tình yêu của hai bà mẹ, nhứt là mẹ Hậu, một bà mẹ chồng quá tốt hiếm có trên đời. Thương đau nào cũng qua đi, đau khổ từ từ lắng dịu với hình  ảnh đứa con sắp chào đời đang cần tình thương của mẹ hiền bảo bọc, nuôi dạy. Lan sống, nhưng xem như đã chết. Tình thương Hậu và những kỷ niệm của tình yêu hai người vẫn còn đầy ắp trong tim Lan. Nó không bao giờ phai nhòa trong ký ức một thiếu phụ nửa chừng xuân vẫn còn sắc nước hương trời...
   Sau đó Lan xin chuyển trường về quê để được sống gần hai bà mẹ. Bà mẹ chồng là hình ảnh của Hậu, người chồng mà suốt đời nàng không thể quên được với ước nguyện “ Nhớ Cả Đời ”
 Trước kia, Lan thương Hậu bao nhiêu, thì ngày nay Lan thương bà mẹ chồng bấy nhiêu. Ở bà, phảng phất bóng hình của Hậu, nên Lan muốn sống bên cạnh bà, để qua đó sưởi ấm lòng nàng hơn.
   Thời gian thắm thoát trôi qua, Lan tới ngày sanh nở. Mẹ Hậu vội vã đưa nàng đến bảo sanh viện. Tại đây, Lan hạ sanh được hai đứa con, một trai một gái giống Hậu như đúc. Lan sung sướng mỉm cười ôm hai đứa con vào lòng thỏ thẻ:
-Hình ảnh của anh đây Hậu ơi! Sao anh không còn sống để cùng em chăm sóc nâng niu chúng nó?
   Được hai đứa cháu nội giống hệt thằng con trai của mình, mẹ Hậu rơi nước mắt sung sướng, bà ôm cháu vào lòng lên tiếng:
  -Bà rất vui có được hai cháu hôm nay. Trong đời bà, bà mất một mình ba con, giờ được đền bù hai cháu. Bà sung sướng quá, bà vui mừng quá các cháu ơi!
Mẹ ruột của Lan cũng vui mừng không kém, khi bà nhìn thấy hai đứa cháu ngoại sanh đôi dễ thương đang nằm trong lòng mẹ nó.
   Rồi ngày 30 tháng 4 năm 1975 ập xuống đầu nhân dân Miền Nam Việt Nam. Cũng như những người dân không thể sống bình an dưới chế độ cai trị khắc nghiệt, bạo tàn của Cộng sản, gia đình Lan đã trốn thoát đến vùng đất tự do. Sau ba mươi năm dìu dắt, dạy dỗ, Lan rất sung sướng nhìn các con của nàng đã khôn lớn nên người, học hành đỗ đạt và đã lập gia đình tư riêng. Bên cạnh đó, ngày đêm Lan vẫn thắp nhang van vái cầu nguyện vong linh của Hậu phù hộ cho nàng vẫn giữ mãi một lòng trung trinh tiết liệt- Nhớ cả đời! - với người xưa…
 
Thương nhớ làm sao cả cuộc đời,
Bóng hình người ấy mãi trong tôi.
Tâm tư trĩu nặng... hồn cô lẽ,
Nhớ mãi anh ơi một bóng người.
 
Con cái bây giờ đã nên danh,
Mà sao lại vắng bóng hình anh?
Bên kia còn có nhiều thương nhớ...
Chứng giám cho em tấm lòng thành.
 
 Nguyễn Ninh Thuận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét