Danh sách Blog của Tôi

Chủ Nhật, 16 tháng 4, 2017

NGỠ NGÀNG - Nguyễn Ninh Thuận

           Hoa Phương rực đỏ cả một góc sân trường. Tiếng ve sầu rỉ rả hòa tấu một bản nhạc buồn, báo hiệu mùa chia tay. Khánh Ly chống tay lên cằm, nàng ngồi suy nghĩ giải đáp một bài toán khó. Nàng lơ đãng nhìn qua khung cửa sổ. Từng cánh phượng rơi lã chã xuống đất trong cơn gió nhẹ thoảng qua như những cánh bướm bay lượn trong sân trường trông rất đẹp mắt.  Một thoáng rung động lướt qua... Sực nhớ đến hiện tại, nàng vội vàng trở về với bài toán khó trước mặt! Sau phút giây thư giãn tâm hồn, trí óc Khánh Ly mở rộng ra. Nàng cắm cúi vật lộn với những con số khó nuốt. 
<!>
Sau một hồi chú tâm suy nghĩ, nàng đã tìm  ra  đáp số và vội vàng viết bài giải vào tờ giấy nộp cho thầy giáo. Còn hơn mười phút mới hết giờ nộp bài, trong người cảm thấy thư thới, Khánh Ly ngồi suy nghĩ bâng quơ về mình, về Tân người yêu của mình. Nàng chợt thấy buồn...
-Đến hè, Tân phải về quê thăm cha mẹ. Còn hơn một tháng nữa họ sẽ tạm xa cách một thời gian ngắn. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho hai người trong thời gian xa cách đây?!..
-Đã hết giờ làm bài. Các em đem bài nộp cho thầy rồi ra chơi! Đang thả hồn theo những suy nghĩ trong đầu, Khánh Ly bỗng giật mình vì tiếng thầy giáo nói lớn trong không khí yên lặng của lớp học.
   Cùng lúc đó, tiếng chuông reo, báo hiệu giờ học chấm dứt. Học sinh lũ lượt kéo nhau ra ngoài sân trường. Vài ba nữ sinh đi dạo dưới những tàn cây phượng râm mát. Tiếng nói chuyện ríu rít như đàn chim mới sổ lồng. Những chuỗi cười rộn rã giòn tan, phá đi bầu không khí tịch mịch cách đây mấy phút. Những tà áo dài trắng tung bay trước gió, như những vũ khúc nghê thường. Một đám nam sinh quần tây màu xanh áo sơ mi trắng, gọn gàng, đang trêu ghẹo một nữ sinh đi qua. Bước chân của cô nữ sinh ấy cảm thấy nặng nề, lính quýnh trước bao cặp mắt xoi bói của mấy cậu con trai…
      Hi cô má đỏ đđâu?
       Cho anh nhắn gởi vài câu tâm tình ...
Một mình đi lẻ loi thế kia, nên nàng  cảm  thấy rụt  rè, chân tay lính quýnh... Nhưng  khi  nàng  đã nhập bọn vào đám nữ quái thì khổ thân mấy chàng đó nghe! Vô phước cho anh nào, là đầu đề cho các nàng chọc ghẹo, chắc chắn đến phải đỏ mặt tía tai, chân tay lọng cọng đứng câm như hến. Đúng là  Nht qu, nhì ma, th ba hc trò ...
  Trong một góc sân, dưới cây bàng râm mát, Khánh Ly đứng dựa vào thân cây. Nàng lơ đãng góp mắt vào cuộc vui chung của bạn bè. Hàng ngày vào giờ chơi, nàng vẫn đứng đây chờ đợi... Đứng để chuyện trò với Tân, người yêu đầu đời của nàng. Tân học hơn nàng một lớp. Năm nay chàng thi tú tài toàn phần, còn nàng thì thi tú tài I. Thi xong, dù đậu hay rớt, Tân phải lên đường nhập ngũ tòng quân diệt giặc. Là nam nhi chàng phải “  Làm trai cho đáng nên trai - Xuống Đông, Đông tỉnh, lên Đoài- Đoài tan 

    Khánh Ly đang mơ màng nghĩ về người yêu, nàng bỗng giật mình vì có tiếng Tân thoảng bên tai “ Xin lỗi em, anh ra trễ mấy phút vì góp bài chậm! 
Dịu dàng Khánh Ly nhỏ nhẹ:
-Em cũng mới ra đây thôi. Bài vở anh làm thế nào? Anh cố gắng học để thi đậu nghe anh! Tất cả em kỳ vọng ở anh rất nhiều...
Thở dài Khánh Ly tiếp lời:
-Còn hơn một tháng nữa nghỉ hè. Anh sẽ về quê yên tĩnh  để  ôn  bài. Em  chỉ  mong  khi  nào  anh  cũng  nhớ  thương em. Anh giữ gìn sức khỏe để khỏi ảnh hưởng đến sự học nghe anh!
-Xa em, anh buồn nhiều lắm, nhưng nghĩ đến tương lai của chúng  mình, anh sẽ cố vượt qua mọi thử thách để em vui lòng. Anh tin tưởng tương lai mình sẽ tốt đẹp. Anh cố thi đậu, để nếu có đi lính, anh sẽ ghi tên học hàm thụ ở đại học, mong tương lai mỗi ngày một  tươi sáng hơn. Cầm nhẹ đôi tay người yêu, Tân lên tiếng.
    Đôi bạn lặng yên trao nhau những ánh mắt say ??m... Họ không nói nên lời, nhưng những tia mắt nồng nàn trao nhau đã nói lên hết những tâm tư tình cảm của họ ... Thì giờ của họ dành cho nhau quá ít ỏi, mà lại trôi qua quá nhanh. Cầm tay nhau, chưa đủ truyền hơi ấm của tình yêu nồng thắm đang dâng cao trong lòng chất ngất. Cả hai đã phải quay về với bổn phận người học trò với tương lai mở rộng trước mắt. Tất cả dồn cho kỳ thi tốt nghiệp sắp đến của Tân. Họ cố đè nén thương nhớ, hẹn hò để chú tâm vào bài vở thi cử sắp tới...
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ chơi chấm dứt. Họ bịn rịn chia tay nhau vào lớp. Ánh mắt luyến tiếc thầm trách thời gian trôi qua quá nhanh. Ngày nghỉ hè kề cận trước mắt với bao tâm sự buồn vui ấp ủ trong tim... Những quyển lưu bút chuyền tay nhau một cách vội vã để thi đua với thời gian. Những dòng thơ lãng mạng, trữ tình không ngớt tuôn chảy trên những trang giấy tím, hồng, xanh... Những tấm hình được chọn dán bên những lời tâm sự ngây thơ vụng dại của tuổi học trò đầy mộng mơ. Tất cả được  chuyền  tay  nhau  trong  nổi bùi ngùi thương nhớ khôn nguôi....
...Vài hôm sau ngày nghỉ hè, Khánh Ly sánh bước cùng Tân ra bến xe miền Tây, nàng tiễn chàng về quê ôn bài để chờ ngày  thi. Đôi tình nhân trẻ lưu luyến không muốn chia tay. Tay vẫn trong tay, Khánh Ly ân cần dặn dò người yêu:
-Em có mua một ít cà phê để anh uống cho tỉnh táo mà học thi, nhưng anh đừng phí phạm sức khỏe, đừng thức quá khuya nghe anh! Anh mà đau ốm thì khổ thân. Em không có bên cạnh để chăm sóc cho anh đó!...
   Thông cảm với nỗi lo lắng chồng chất của người yêu. Tân nhẹ vuốt tóc Khánh Ly, chàng nhỏ nhẹ lên tiếng:
-Em cũng đừng lo nghĩ nhiều mà có hại cho sức khỏe. Anh sẽ nhớ những lời em dặn dò, như cậu học trò ngoan ngoãn trước những lời chỉ dạy của cô giáo hiền dịu, em bằng lòng chưa? Em cũng nhớ giữ gìn sức khỏe để còn học thi nữa. Em cũng đừng thức quá khuya nhé!
Buổi chia tay nào mà không có nước mắt. Đôi tình nhân cố tranh thủ với thời gian dặn dò nhau đủ điều... Tiếng còi xe vang lên như thúc giục mọi người lên chỗ ngồi. Tân luyến tiếc chưa buông tay Khánh Ly, chàng cố nấn ná lại vài phút với người yêu, Khánh Ly cũng vội vã dặn dò thêm:
-Thỉnh thoảng anh nhớ viết thư cho em nhé!
Hôn phớt lên má Khánh Ly, Tân vội vã bước nhanh về phía xe...
...Thời gian chậm chạp trôi qua với bao sự mong đợi khắc khoải của hai kẻ yêu  nhau.
   Hôm nay trời chiều mát mẻ, gió hiu hiu thổi. Vài cụm mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh lơ. Khánh Ly có mặt ở bến xe đò, để đón người yêu trở lên Sài Gòn chuẩn bị cho ngày thi. Nàng đứng ngồi không yên, mắt đăm đăm nhìn đồng hồ. Một phút trôi qua là một thế kỷ đối với nàng. Chuyến xe đò Cà Mau- Sài Gòn đến trễ gần cả giờ đồng hồ. Khánh Ly không thấy tăm hơi Tân, nàng lo lắng lẩm bẩm, tự an ủi một mình “ Chắc không có chuyện gì xảy ra cho Tân đâu. Có lẽ xe cộ đông đúc nên bị kẹt ở Bắc Mỹ Thuận đó thôi! 
  Thời gian cứ chậm chạp trôi qua...Khánh Ly nôn nóng chờ đợi thêm 15 phút nữa thì xe đến bến.  Đôi tình nhân ríu rít vui mừng chuyện trò sau một thời gian xa nhau. Tay trong tay, họ lại vui vẻ thăm hỏi về sức khỏe, chuyện gia đình và bài vở cho kỳ thi sắp tới...
...Kỳ thi cũng đi qua trong sự nông nóng chờ đợi và hy vọng của Tân. Sau bao năm miệt mài đèn sách với tất cả nghị lực, Tân bền gan, tranh đấu với bản thân... Mặc dầu họ yêu nhau tha thiết, nhưng cả hai không để phí thời gian trong tình cảm trai gái thường tình. Cả hai chung chí hướng cùng nhìn về một phía ở tương lai trước mặt.... Tân đã đậu tú tài 2 và Khánh Ly lấy được mảnh bằng tú tài I hạng cao.
   Đất nước loạn lạc, chiến tranh xâm lược của cộng sản Bắc Việt bùng nổ dữ dội khắp nơi. Theo tiếng gọi của non sông, Tân lên đường nhập ngũ. Chàng vào quân trường Thủ Đức. Khánh Ly vào trường Sư Phạm Cấp Tốc. Ngày chia tay cũng đầy nước mắt và hứa hẹn. Tân lên tiếng trước:
-Em đợi ngày ra trường, ổn định đời sống chúng ta sẽ làm đám cưới với nhau nhé em!
  Nước mắt chảy rưng rưng, Khánh Ly gục đầu lên vai người yêu thổn thức:
-Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Anh cố gắng vượt qua những gian khổ ở quân trường. Em sẽ cố gắng học hành, đợi ngày ra trường chúng mình sẽ sống trọn đời bên nhau
   Lau vội nước mắt, Khánh Ly cố vui vẻ khuyến khích người yêu:
-Em rất hãnh diện làm người yêu của anh. Anh sống cho lý tưởng tự do. Anh đã chọn việc đối diện với quân thù. Anh dám xông pha trước lằn tên mũi đạn, đem thanh bình, tự do cho dân tộc... Em rất vui mừng chờ đón ngày vui của chúng mình...
...Thế rồi sau hai năm ra trường, ổn định công ăn việc làm, đám cưới Tân- Khánh Ly được tổ chức trong vòng thân mật của hai họ và bạn bè thân thuộc đến chung vui.
   Đôi vợ chồng trẻ sống trong hạnh phúc tràn đầy. Họ chọn Đà Lạt làm tổ ấm để sinh sống. Với khí hậu mát mẻ, khung cảnh hữu tình, tô điểm tình yêu của họ ngày một tốt đẹp hơn. Sau những chuyến hành quân gian nguy, đối diện với tử thần. Tân trở về xứ hoa anh đào, với vòng tay nồng ấm của người vợ trẻ đang dang rộng đón chờ chàng. Đây là xứ thích hợp cho tình yêu nồng cháy của đôi vợ chồng trẻ. Những tuần trăng mật cứ kéo dài vô  tận...   Hình  bóng  đôi  vợ chồng  trẻ  in  rõ  nét   qua những khung cảnh thiên nhiên của rừng núi sương mù. Tiếng cười nhí nhảnh của Khánh Ly hòa nhập với tiếng róc rách của con suối uốn quanh trong rừng. Hai người cảm thấy nhỏ bé dưới những đồi núi chập chùng. Khánh Ly reo vui cùng chồng:
-Anh xem kìa, thác nước ào ào từ trên cao đổ xuống đẹp quá. Thác nước trắng xóa, bầu trời xanh lơ, đồi núi xanh thẳm lác đác điểm những bông hoa dại đỏ, tím, vàng. Một bức tranh tuyệt mỹ với đầy đủ màu sắc chấm phá. Em yêu xứ sở mộng mơ này quá!
   Với đôi tay rắn chắc, Tân nhấc bổng vợ lên cao, đặt nàng nằm xuống tấm nylon đã trải sẵn trên thảm cỏ xanh. Khánh Ly nằm duỗi dài, đầu nàng tựa vào đùi chồng. Nàng thả hồn vào khung cảnh nên thơ. Mắt nàng  theo dõi đôi bướm đang chập chờn bay. Đôi môi nàng hé mở... Tân cúi xuống đặt một nụ hôn nồng cháy lên bờ môi vợ, với lời âu yếm:
-Anh yêu em vô cùng!
   Đưa tay kéo cổ chồng xuống sâu hơn, Khánh Ly đáp lại nụ hôn của chồng:
-Em cũng yêu anh tha thiết!
  Với giọng nũng nịu Khánh Ly khẽ nói:
-Anh nằm xuống đây nghỉ mệt giây lát, rồi chúng ta đến thung lũng tình yêu dạo chơi.
   Nghe theo lời người vợ trẻ, Tân nằm xuống bên cạnh. Chàng nghĩ đến tương lai hạnh phúc trước mắt... Thời gian như ngừng đọng trước niềm vui của hai kẻ đang dạt dào yêu đương nồng thắm. Hai người nằm bên nhau  như  hai  đứa trẻ ngây thơ trong khơng khí mát  dịu thanh khiết của núi rừng thiên nhiên... Trên bãi cỏ xanh thẳm, như tấm thảm nhung trải dài vô tận, họ chuyện trò vui vẻ và chim hót líu lo như chào mừng tình yêu thắm thiết của đôi vợ chồng trẻ.
   Thời gian mặm nồng tình vợ chống, đôi chân của họ in dấu khắp tất cả những thắng cảnh nên thơ của Đà Lạt. Nào là hồ Than Thở, Đồi Thông Hai Mộ.... Những luống hoa đủ màu sắc cũng không thiếu vắng bóng hình họ dạo chơi nhìn ngắm...Tất cả cảnh đẹp, như đưa hai người về bến thắm tình yêu tuyệt vời.... Tiếng cười đùa, giọng nũng nịu của Khánh Ly vang lên trong rừng núi hữu tình của Đà Lạt mộng mơ. Những cánh hoa đào đỏ hồng, rơi rụng trên mái tóc đẹp của Khánh Ly. Dưới khí trời lành lạnh, họ dìu nhau đi trong vòng tay để đi tìm một cốc cà phê nóng tăng thêm phần ấm áp. Vào những đêm cuối tuần, mắt trong mắt, tay trong tay, họ cùng thưởng thức một bản nhạc hay, một điệu nhảy trữ tình tại một vài vũ trường của xứ Anh Đào thơ mộng... Tình yêu mật ngọt của họ kéo dài theo năm tháng êm đềm và mộng mơ....
 Đời lính lắm gian khổ với bao nỗi lo âu trông ngóng của người vợ trẻ, nhưng Khánh Ly vẫn nũng nịu cùng chồng:
-Dù em sống trong lo sợ, phập phồng, theo dõi từng bước chân hành quân của anh. Nhưng em cảm thấy vui vẻ mãn nguyện vì anh sống cho lý tưởng. Anh dám sống và sẵn sàng đương đầu với mọi khó khăn gian khổ trong đời lính. Em tự hào có một người chồng như anh. Nói đến chuyện lý tưởng, Khánh Ly hăng say không ngừng nghỉ & tiếp lời...
-Vì là phận gái, em không thể theo bén gót các anh lính chiến được. Em không góp phần vào chiến đấu đánh đuổi quân thù, đem lại an nguy cho Tổ Quốc, hòa bình tự do cho toàn dân. Nhưng em đem lời văn, câu thơ để động viên các anh chiến đấu. Ở hậu phương em sẽ truyền bá tư tưởng chống quân thù cho thế hệ mai sau. Chúng sẽ tiếp nối cha ông tổ tiên để dựng và giữ nước mãi trường tồn....
   Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ như một bài trường ca kéo dài theo năm tháng...
...Nhưng rồi, vì thế cờ quốc tế đã định sẵn. Miền Nam mất vào tay Cộng Sản bạo tàn. Tất cả sĩ quan phải khăn gói đi  “ hc tp ci to , trong s đó có Tân. Là sĩ quan tình báo, nên chàng là cái đinh cho bọn Cộng sản hành hạ, trả thù đủ cách. Bọn chúng thâm độc, bày ra nhiều trò lừa đảo tinh vi, khủng bố tinh thần tù nhân. Một hôm chúng cho tập trung tất cả tù nhân ở sân cờ bên cạnh có sẵn nước uống và sẵn thuốc với lời dõng dạc ra lịnh.
-Đảng và nhà nước quan tâm đến sức khỏe của các anh. Hôm nay các anh hãy uống viên thuốc này để chống bệnh tật. Các anh hãy biết ơn lòng tốt của Đảng và Nhà Nước đã quan tâm đến các anh. Nhưng ai bất tuân lệnh sẽ nhận mọi sự trừng phạt của Đảng và Nhà Nước...
   Như con cá nằm trên thớt, tất cả anh em tú nhân râm rấp bóp bụng uống thuốc với lòng hoài nghi hảo ý của Đàng và Nhà nước. Có một số ít anh em gan dạ đã rỉ tai nhau  tìm cách  lùa thuốc  để  dưới  lưỡi. Họ  uống thuốc dưới sự giám sát gắt gao của bọn cai tù. Sau đó anh em tìm cơ hội nhả thuốc chôn giấu đi...
...Từ ngày trại bắt buộc uống viên thuốc nho nhỏ, cỡ đầu chiếc đũa ăn màu hồng hồng đó, tinh thần các anh em tù nhân bị suy nhược. Ý chí chống đối kẻ cầm quyền dường như xuống rất thấp. Một số  có vẻ ngoan ngoãn, để cán bộ cộng sản sai khiến. Họ muốn yên thân, cầu an yếm thế. Họ không còn tinh thần muốn vùng lên tranh đấu như buổi đầu biết mình bị gạt gẫm đớn đau... Tân là một trong thành phần đó. Từ một quân nhân với bầu nhiệt huyết yêu nước, thương dân. Tân đã từng dám đứng lên tranh đấu cho đồng đội. Chàng sống có lý tưởng, dám sống và chết cho quê hương, cho dân tộc. Giờ đây, chàng là con chó săn của địch. Tân là một tên chỉ điểm, xoi bói từng cử chỉ, hành động của đồng đội. Chàng báo cáo cho cán bộ quản giáo mọi điều sai sót của anh em đồng đội.... Chàng lập công, chàng ngoảnh mặt làm ngơ và bước lên xác chết, nỗi khổ của anh em bạn tù. Anh em trong trại, ai ai cũng tìm cách xa lánh Tân. Không khí hoài nghi, sợ sệt, cảnh giác vây quanh trại...
Thời gian sau có chính sách thăm nuôi. Vợ con , thân nhân  tù ci t gng gánh quà cáp, trèo non li sui vượt qua bao đođường gian kh để đi thăm nuôi chồng, người thân... Khánh Ly dù hoàn cảnh gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống cuốn hút hằng ngày, nhưng nàng vẫn chuẩn bị lương thực quà cáp đi thăm Tân. Nàng chạy đôn, chạy đáo thu nhặt từng thỏi đường, miếng cá mặn, chuẩn bị đầy đủ lương thực quà bánh  cho chồng. Khánh Ly là vợ sĩ quan chế độ cũ, nàng bị công an địa phương dòm ngó gây bao khó dễ. Hết tổ dân phố phê bình kiểm thảo, lại đến hội phụ nữ lên lớp thường xuyên. Khánh Ly bị bắt buộc phải nghỉ dạy học. Là một người tháo vát, lanh lợi, Khánh Ly chạy ra chợ trời lăn lóc, buôn bán để kiếm sống. Nàng chuyển không biết bao nhiêu nghề. Từ sạp bán quần áo cũ, quần áo mới, tiến lên cửa hàng vải vóc mỹ phẩm, rồi tiệm bán vàng.. Theo năm tháng vật lộn với trường đời, bây giờ Khánh Ly là chủ nhân một quầy hàng nữ trang lớn trong chợ. Tưởng rằng cuộc sống sẽ ổn định để chờ ngày đoàn tụ với chồng, dù bên tai Khánh Ly vẫn nghe lời đồn đãi về chính sách của Bác và Đảng “ Nhà Ngụy cho ta ở. Tiền Ngụy cho ta xài. Con Ngụy cho ta sai, Vợ Ngụy cho ta lấy!...
  Thật vậy, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Địa phương theo dõi từng bước chân của Khánh Ly. Họ thường xuyên gây khó khăn cho đời sống của nàng. Nhưng Khánh Ly cố vượt qua mọi khó khăn đó. Nàng một lòng son sắt đi thăm nuôi chồng thường xuyên và chờ đón chồng được thả về... Khánh Ly lại một lòng tin tưởng Tân là người chồng biết sống cho lý tưởng. Chàng biết ngẩng mặt lên để sống với đồng bạn bị án khổ sai trong tù. Nhưng những đợt thăm nuôi liên tiếp, nàng nghe nhiều tiếng xầm xì nói xấu về chồng nàng rất nhiều... Những chị em bạn Khánh Ly cùng đi thăm nuôi chồng lần lần xa lánh nàng.. Họ được các đấng phu  quân  rỉ  tai cho biết:
-Tân làm chó săn cho cán bộ quản giáo. Tân đâm sau lưng đồng đội.Bao nhiêu từ ngữ xấu xa trên đời đem gán cho Tân cũng không đủ nói lên cái xấu xa bỉ ổi của chàng...
  Khánh Ly tự nói với mình để biện hộ cho chồng:
-Có lẽ anh em trong trại hiểu lầm Tân chăng ?
   Thở dài Khánh Ly lẩm bẩm một mình:
-Nếu chồng mình xấu xa như thế. Anh ấy đã bán rẻ lương tâm, sống không có lý tưởng, quay lưng với đồng đội. Thà rằng anh ấy chết đi còn hơn. Anh chết vẫn còn tiếng thơm, hơn sống một  kiếp  thừa  mang  tiếng  xấu  xa như thế. Mình không thể chấp nhận một người chồng xấu xa như vậy được! Nhứt định  mình phải chia tay với chàng mới được “ Trăm năm bia đá thì mòn -Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ 
  Nhưng rồi sự thật vẫn là sự thật đang bày ra trước mắt Khánh Ly rõ mồm một. Sau mấy năm  hc t, Tâđược th v, tánh tình và tư tưởng ca chàng đã đổi thay hoàn toàn. Chàng không còn là người chng yêu quí và lý tưởng ca Khánh Ly như thu nào na. Gi đây chàng đã tr c đón gió. Chàng chy theo ch nghĩa khát máu ca bọn Cộng sản, chàng làm tay sai đắc lực của kẻ vô thần. Khánh Ly buồn bã chia tay với chồng. Nàng buồn rầu sống lạnh lẽo một mình vì hai người có hai lý tưởng khác nhau....
  ....Thế rồi...
 Trong trại tù  “ ci tạo  t m sáng, Nam thc dy sm hơn mi ngày. Hôm nay, chàng nô nc nôn nóng trông ch đến gi thăm nuôđể gp Bch Tuyết, người v xinh đẹp ca mình. Đã gn hai năm nay, Nam t giã v khăn góđ hc tp ci to “. Chàng c tưởng, sau 10 ngày s được trở về đoàn tụ với gia đình vợ con. Ai ngờ thời gian 10 ngày trôi qua thật chậm. Chậm đến nỗi gần hai năm mà bóng dáng vợ con vẫn biền biệt. Chàng trông chờ ngày về, nhưng nó vô vọng quá! Biết thuở nào đây? Đói khát, bệnh tật vây quanh chàng, chàng chỉ thở dài trông chờ ngày được gặp lại vợ con.. Gần đây, trong trại cho biết ngày  giờ  vợ  con  “ ci  to viên   được vào  thăm nuôi.
      Hằng đêm nằm gác tay trên trán, Nam thương nhớ vợ con khôn nguôi. Chàng tự hỏi chính mình “ Không biết dạo nầy Bạch Tuyết ra sao? Nàng còn trắng trẻo như cái tên của nàng nữa không? Đổi đời, không biết cuộc sống của Bạch Tuyết và các con chàng sẽ như thế nào? Với nhọc nhằn dãi dầu sương nắng, nàng có đủ sức khỏe để chống chỏi với bệnh tật và cuộc sống khó khăn trước mắt không? Thế nào và thế nào cứ mãi quay cuồng trong trí óc Nam...
    Sự mong đợi chờ trông cũng phải tới. Trưa nay, Nam ngồi đối diện với Bạch Tuyết trong phòng thăm nuôi của trại. Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau vì hình hài của họ đã khác lạ theo năm tháng nhọc nhằn. Nét mặt hai người in đậm sự khắc khổ của thời gian chồng chất. Cố nén nước mắt, Bạch Tuyết run run giọng hỏi chồng:
-Anh có khỏe không? Sao anh gầy ốm quá vậy. Anh lao động có cực nhọc lắm không? Có được ăn no không hở anh? Em nghe đồn các anh ăn toàn khoai sắn, bo bo và lại thiếu chất tươi hả anh? Các anh có được trồng tí rau cỏ để bồ sung cho bữa ăn không anh? Chắc thuốc men lại thiếu thốn quá nhiều chứ gì? Ngay cả bên ngoài thuốc men cũng khan hiếm huống hồ trong nhà tù này. Em lại nghe nói trong trại tù có nhiều người chỉ bị tiêu chảy, nhưng không có thuốc men nên bỏ mạng một cách oan uổng. Lại còn nữa, sốt rét ngã nước thì tràn lan khắp trại. Chưa kể đến ghẻ chốc khắp người vì thiếu thốn nước uống, đừng nói chi đến nước tắm rửa. Em nghe nói mà tội nghiệp cho các anh quá...
    Bạch Tuyết hỏi như chưa bao giờ được hỏi. Đó là những câu hỏi mà nàng ấp ủ gần hai năm nay. Nàng nói như trả bài kẻo sợ quên đi. Nàng không cần chồng trả lời. Nàng chỉ nhìn thoáng qua hình hài của chồng và lướt nhanh những đồng đội của chồng với thân tàn ma dại trong ánh mắt thất thường là hiểu rõ hơn ai hết.
   Thốt nhiên Bạch Tuyết nhớ ra, nàng âu yếm khẽ nói:
-Anh đưa tay ra cho em xem nào! Nam ngỡ ngàng cố dấu hai bàn tay đi. Chàng không muốn cho vợ nhìn vào đôi tay trốc lở của mình. Chàng sợ vợ lo lắng và đau lòng.
  Đang mãi dùng dằng Nam chưa biết tính sao, bỗng Bạch Tuyết âu sầu nói:
-Em  đã đoán biết  trước het cả rồi! Em đã chạy mua tất cả thuốc dùng cho nhiều thứ bệnh, Ngay cả thuốc bôi ghẻ lở ngoại quốc, chỉ bôi vài lần là khỏi ngay. Nàng lại lên tiếng giục Nam một lần nữa:
-Đưa tay cho em xem nào? Có gì thì chửa bệnh thôi! Đừng ngại gì cả.
Nói là nói thế, chứ khi Nam đưa đôi tay ra trước mặt Bạch Tuyết, nàng không sao nén được tiếng nấc:
-Tay anh đó ư! Đôi tay rắn chắc thường vuốt tóc nàng, hàng đêm làm gối cho nàng kê đầu, nay nhìn nó thảm thương làm sao? Không những nó khẳng khiu mà tróc lở đến thấy tội nghiệp!
  Để đè nén nỗi buồn đang dâng cao. Nam lên tiếng để phá tan cái không khí trầm buồn.:
-Em kể cho anh  nghe  sinh  hoạt  ở  nhà  đi.  Con  cái chúng mình ra sao? Học hành có khá không? Chúng nó chắc nay cao lớn lắm rồi hả em? Lần sau đi thăm nuôi anh, em nhớ cho chúng đi thăm anh luôn nhé! Anh thương nhớ chúng nó vô cùng.
   Nam dừng lại một giây, nhìn vợ kỷ hơn, chàng ngậm ngùi nói tiếp, như sợ không đủ thì giờ để nói nữa. Hình như những vợ chồng lâu ngày gặp nhau trong trại tù. Họ có một bệnh chung là như cái máy cứ hỏi ra, không ngừng nghỉ để người đối diện trả lời. Họ nói và nói liên hồi:
-Em dạo này cũng gầy ốm và đen đi đó. Tội nghiệp cho em quá! Gánh nặng đè lên hai vai gầy yếu của em. Vừa lo cho sự sống của gia đình, nuôi dạy các con thơ học hành. Em lại tần tảo cần kiệm để quà bánh vượt rừng vượt núi thăm nuôi anh. Anh cảm ơn tất cả những thâm tình của em dành cho anh và các con. Em vẫn đi dạy học đều chứ ? Không biết với đồng lương chết đói, làm sao em gánh vác tất cả giang sơn nhà chồng cho vuông tròn được?! Tội nghiệp cho em quá! Anh buông súng đầu hàng chỉ để lại cho em và gia đình hai bàn tay trắng với bao nỗi nhọc nhằn phía trước để em gánh chịu hết. Kiếp này anh lỡ sinh ra trong thời loạn. Với bầu nhiệt huyết, anh chỉ nghĩ đến việc đền nợ nước, Anh sống thanh liêm, không tham quyền cố vị khi tại chức. Để khi tàn cuộc, làm tù binh chỉ để lại cho em bao nhọc nhằn buồn lo và khó khăn phía trước...
    Len lén lấy khăn lau hai hàng nước mắt chực chảy ra, Bạch Tuyết cắt ngang lời nói của Nam:
-Anh đừng suy nghĩ nhiều, buồn lo thái quá  mà  sinh bệnh thì khốn khổ. Anh cứ yên tâm  hc tp  để có ngàđoàn t vi m con em. Mi khó khăn chông gai em nguyn s vượt qua.
   Thở dài Nam lên tiếng:
-Anh mong em có đủ nghị lực, bền lòng son sắc chờ đợi ngày anh về để chung sức làm ăn lo cho gia đình và con cái.
  Thời gian thăm nuôi trôi qua thật nhanh. Mọi người nhốn nháo dặn dò nhau trong giờ phút chia tay trong bùi ngùi thương tiếc. Họ hẹn gặp lại nhau trong những đợt thăm nuôi kế tiếp. Vội vã Bạch Tuyết dặn dò Nam:
-Đồ ăn khô, thuốc men em mang cho anh rất nhiều. Anh xem có anh em nào không có thân nhân thăm nuôi, anh chia xẻ cho họ với. Nhứt là thuốc men, ai cần kíp thì nên cứu giúp họ nghe anh. Khi nào  có đợt thăm nuôi tới, em sẽ cho con cùng đi thăm anh. Có cần gì anh nhắn tin cho em biết. Em sẽ cố tìm cách gởi vào cho anh. Cần nhất là anh phải khắc phục mọi khó khăn, giữ gìn sức khỏe nghe anh.
   Cố ngoái cổ dặn vói Bạch Tuyết, Nam nói nhanh:
-Em về bình yên và cố giữ gìn sức khỏe nghe em. Hẹn gặp em và con lần sau.
   Những bao đồ ăn, thực phẩm và thuốc men được buộc chặt vào nhau. Nam ra sức mang vào phòng giam.. Chàng thương cảm nghĩ đến vợ.
-Bạch Tuyết tốt quá! Không những nàng lo chu toàn cho ta, mà còn có lòng nhân hậu nghĩ đến những đồng đội bất hạnh của mình không  được  thăm  nuôi. Cao  cả  thay tấm lòng nhân ái của nàng!
    Bạch Tuyết ái ngại đứng nhìn theo Nam vào phòng, cho đến khi bóng chàng đã khuất hẳn. Khi đi Bạch Tuyết nô nức bao nhiêu, khi về nàng buồn rầu bấy nhiêu. Lê đôi chân nặng nề về với các con thơ với bao khó khăn trước mắt...Những lần thăm nuôi kế tiếp, thỉnh thoảng Bạch Tuyết dẫn con theo.  Rồi cũng náo nức, chuẩn bị quà bánh gặp chồng....Nàng trở về với nhiều ray rức buồn lo phía trước...Việc buôn bán làm ăn ngày một khó khăn hơn.
Bạch Tuyết thấy sức khỏe Nam ngày một kém đi....Nàng ngây thơ nghe theo lời tuyên truyền của chế độ, nàng tình nguyện đi vùng kinh tế mới để Nam được sớm về đoàn tụ với gia đình. Bạch Tuyết gom góp tất cả vật dụng và bán nhà đi để có một số vốn. Nàng hy vọng cuộc sống ở vùng kinh tế mới sẽ khá hơn. Nàng dựng lên một quán cà phê. Nhưng ở nơi khỉ ho cò gáy, dân chúng đâu làm ra tiền bạc đề ăn uống xa xỉ. Trước mắt nàng chỉ tay làm hàm nhai, sống đắp đổi qua ngày. Nàng không khoanh tay, đầu hàng trước hoàn cảnh khó khăn- Nàng bén nhạy mở thêm bán kẹo, bánh, đường gạo và những nhu yếu phẩm thiết yếu khác. Cuộc sống dễ thở hơn chút đỉnh. Nhưng  không may, một trận hỏa hoạn đã xảy ra. Sự nghiệp của Bạch Tuyết trong phút chốc tan tành theo mây khói. Nàng khóc than vật vã. Cuộc sống trước mắt với hai bàn tay trắng và đàn con thơ dại biết làm sao đây? Nàng cố lao vào  lao  động  cày sâu cuốc bẫm. Nhưng với hai bàn tay mềm yếu, nàng làm được gì đây? Bạch Tuyết đã sai lầm một bước khi nghe theo lời tuyên truyền của Công Sản lên đây lập nghiệp. Nam chồng nàng vẫn biệt mù tăm hơi, chưa thấy ngày về như lời hứa hẹn. Là người lớn, Bạch Tuyết còn chịu đựng được đói khát cực khổ. Nhưng các con nàng còn bé quá, chúng đâu có sức lực để thi gan cùng bệnh tật đói khổ tiếp diễn hàng ngày. Bạch Tuyết đã từng nhịn đói dành cho con từng chén cơm. Với cái bao tử lép xẹp, trong một phút không kịp suy nghĩ, Bạch Tuyết uống thuốc tự tử để khỏi nhìn thấy đàn con đang đói khổ, nàng tự nghĩ “ Mình chân yếu tay mềm, không đủ sức tiếp tục nuôi con. Mình chết đi, Nam chồng mình sẽ được tha về. Với đôi tay rắn chắc, chàng sẽ lo được cho con cái nên người.
     Nhưng nàng chưa tới số chết, những người hàng xóm tốt bụng  đã  phát  giác kịp thời.  Mỗi người một cách cứu chữa nàng. Người thì giả đậu xanh sống đổ vào miệng,  kẻ thì lại cạo mùn thớt cho nàng uống. Sau đó có người lại chở nàng vào bệnh xá gần đó súc ruột cho nàng. Định mệnh đưa nàng vào khúc quanh cuộc đời. Tại đây, Bạch Tuyết gặp Trung, người y sĩ còn độc thân. Chàng có tấm lòng đầy nhân hậu. Chàng đã hiểu rõ hoàn cảnh của Bạch Tuyết, chàng tận tình giúp dỡ cứu sống nàng trong cơn thập tử nhứt sanh.
        Phải nợ duyên từ ngàn năm không nhỉ?
        Mới gặp nhau như thân thiết lâu rồi!
   Trung nhìn người thiếu phụ hôn mê, sắc mặt nàng tái nhợt, nằm bất động trên giường bệnh. Trái tim Trung bồi hồi xúc động. Chàng nhớ lại câu-“ Phúđầu gp g, tinh tú quay cung...
   Tình yêu len lén vào trái tim buốt giá của Trung lúc nào không biết. Có lẽ đây là tiếng sét ái tình chợt đến trong một hoàn cảnh đặc biệt. Nàng đã có gia đình. Chồng nàng lại còn ở trong trại   tù ci  to . Biết tính sao đây? Thôi thì tùđịnh mnh sp xếđưđẩy....
   Bừng mắt tỉnh dậy sau cơn chết đi sống lại, Bạch Tuyết thấy đầu óc nặng nề, ý nghĩ mơ hồ...Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Một khuôn mặt xa lạ, nhưng đầy vẻ lo lắng, với ánh mắt nồng ấm đang hướng về nàng một cách mờ ảo... Bàn tay nóng ấm của Trung đặt lên trán Bạch Tuyết với giọng đầm ấm mang trạng thái mừng vui:
-À! Cô đã tỉnh lại rồi. Thời gian nguy hiểm đã qua. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trung, y sĩ của bệnh xá nầy!
    Với ánh mắt yếu ớt, Bạch Tuyết thều thào nói:
-Tôi đang ở bệnh xá à? Tôi đã chết rồi kia mà! Không phải đây là chốn âm ty hay sao?
-Cô đã được cứu sống. Cô phải sống cho gia đình, cho con cái của cô chứ! Chúng nó cần bàn tay ấp ủ nuôi nấng chúng nên người. Sao cô lại dại khờ đến thế? Cô hủy hoại thân thể, để con cô phải bơ vơ trên cõi đời ô trọc này sao? Cô đừng trốn chạy trách nhiệm của mình. Cô phải vượt qua mọi khó khăn trước mắt, quên mình đi để sống cho con chứ !
    Gục mặt nức nở khóc, Bạch Tuyết lên tiếng:
-Cũng vì thương các con  tôi, tôi  không  đủ  can  đảm nhìn chúng chết dần chết mòn vì đói khổ.
-Mong cô đừng có ý nghĩ dại khờ nữa. Hãy can đảm đối diện với sự thật. Cô còn có bàn tay và khối óc là có tất cả.
-Tôi vốn chân yếu tay mềm, hai bàn tay trắng, đàn con nhỏ nheo nhóc, tôi không đủ sức gánh vác vuông tròn. Tôi không can đảm đối diện với thần chết đến rước các con tôi. Chẳng đặng đừng, tôi không đủ can đảm đối diện với sự thật phũ phàng diễn ra hàng ngày trước mặt. Nên tôi buông xuôi đành tìm cái chết để trốn tránh sự thật đau lòng...
-Thôi, cô đừng buồn, đừng than thân trách phận nữa. Tôi không biết thì thôi, Nay tôi đã biết rõ hoàn cảnh đáng thương của cô. Cô yên trí, tôi sẽ tận sức giúp đỡ cô một tay trong cuộc sống, để cô nuôi dạy con thơ.
Sau cơn thoát chết, Bạch Tuyết không đủ can đảm quyên sinh lần thứ hai. Nàng lại nghe nhiều lời khuyên nhủ của bà con lối xóm. Nhất là Trung hứa hẹn giúp đỡ gia đình Bạch Tuyết. Nàng nguôi ngoai và can đảm vượt qua bao khó khăn trước mắt để nuôi con. Trung có căn nhà lớn ngoài mặt đường, rất thuận tiện cho Bạch Tuyết mở lại tiệm buôn bán. Chàng lại giúp cho nàng một số vốn để cất hàng mua bán làm ăn. Sự sống của mẹ con Bạch Tuyết phụ thuộc vào Trung. Ân tình sâu rộng khiến nàng khó xử. Hơn nữa với sắc đẹp mặn mà; trong tiệm cà phê có lắm cán bộ, công an tán tỉnh chọc ghẹo. Họ hay làm khó dễ vì thấy nàng là vợ “ sĩ quan ngy . Sau nhiu ngàđêm  suy  nghĩ  hơn  thiệt
với gánh ân tình không gì trả ơn được, Bạch Tuyết tự nhủ: “ Trung là người đàn ông tốt, không những với mình mà với tất cả các con nàng. Nhờ Trung tận tình giúp đỡ con nàng mới có bữa ăn và tiếp tục cắp sách đến trường. Cá nhân mình xem như đã chết rồi. Nay như đã thoát xác, mình phải dựa vào Trung để sống còn và tiếp tục lo cho chồng con. Có chàng ra mặt bảo bọc, nàng mới thoát khỏi những bàn tay bạo tàn của mấy tên ỷ quyền cậy thế...”
   “ La gn rơm lâu ngày cũng bén , tình yêâm thm theo ngày tháng bén rễ giữa hai người cô đơn, cần nhau để sống còn...Bạch Tuyết ngã vào tay Trung với lời thỏ thẻ hết sức ân tình:
-Em bằng lòng làm vợ anh, nhưng với điều kiện, em vẫn được tiếp tế lương thực cho chồng cũ của em trong trại  cải  tạo  đến  khi  nào  anh  ấy được thả ra. Anh nghĩ sao?
-Anh đã có tội lấy vợ người... Nhưng anh quá yêu em, có lẽ kiếp trước mình là vợ chồng nên mới gặp em là anh kết liền. Anh đâu hẹp hòi trong cách đối xử tốt đẹp của em với anh ấy. Anh sẽ hỗ trợ hết mình để em lo cho anh ấy. Em không còn tình, nhưng nghĩa vẫn còn. Và để chuộc lỗi, anh hứa chăm lo săn sóc em tận tình và cho các con anh ấy ăn học đến nơi đến chốn. Khi anh ấy trở về, anh ấy muốn đón các con về sống chung, anh vẫn vui vẻ bằng lòng.
-Cám ơn anh đã có tấm lòng rộng mở cứu vớt mẹ con em. Không có anh thì gia đình em không có được như ngày nay. Em có thể đã về lòng đất lạnh rồi. Em còn đâu để tiếp tục đi thăm nuôi, chăm sóc chồng con. Vợ chồng cũng có duyên số. Hết duyên hết nợ thì cột vào cũng không xong. Miễn sao mình sống không thẹn với lương tâm là được?
    Những năm tháng sau, với sự hổ trợ của Trung, Bạch Tuyết vẫn chu toàn thăm nuôi Nam đúng kỳ hạn. Khi thì nàng cho các con cùng đi thăm ba chúng. Có lúc bận rộn mua bán, nàng gởi quà nhờ các bạn mang hộ cho Nam, Có khi nàng nhờ em út của mình đi thăm nuôi thay nàng...Nhờ vào sự thăm nuôi đều đặn, thuốc men đầy đủ, nên Nam thoát khỏi cảnh đói khổ bệnh tật trong trại  ci to. Sau 7 năm  hc tp , Nam được tha v. Nam ng ngàng khi biết Bch Tuyếđã ôm cm sang thuyn khác. Chàng bun lm, nhưng  không  trách c gì v c. Tt c là định mệnh, là số phận cả.. Nam thấu hiểu tình cảnh khốn khổ của vợ sau lần thoát chết vì tuyệt vọng, vì đói khát...Chàng chỉ căm thù chế độ độc tài gian ác, đã xô đẩy gia đình mình đến bước đường cùng. Trong thâm tâm chàng tự nghĩ:
-Vợ mình cũng trọn tình trọn nghĩa với chồng con rồi. Nàng đã vì con để sống và không bỏ mình trong ngục tù tăm tối. Mình cám ơn nàng không hết có đâu mà trách cứ. Với Trung người chồng sau của nàng, mình cũng cám ơn không hết. Chàng ta đã thay mình lo cho vợ con mình chu toàn lại đóng góp công sức thăm nuôi mình  trong  tù nữa.
    Nhìn các con mạnh khỏe, học hành giỏi. Nam cố nén đau thương, gượng cười vuốt tóc các con lên tiếng:
-Ba mới về, cuộc sống chưa ổn định. Ba lo thân ba chưa xong, lấy gì để lo cho các con. Các con cứ ngoan ngoãn ở với mẹ một thời gian nữa. Sau nầy ba sẽ tính sau!
    Xây qua Bạch Tuyết, Nam bùi ngùi:
-Anh không trách em đâu. Anh chỉ buồn cho số phận của mình thôi! Nhìn thấy em hạnh phúc anh cũng mừng cho em. Xin cho anh gởi mấy đứa con lại cho em nuôi nấng hộ. Giờ đây, anh thân tàn ma dại, tương lai trước mắt là một màu đen tối. Nhưng anh hứa sẽ dò dẫm từng bước tiến lên. Anh thành thật cám ơn em nhiều lắm...
    Bắt tay Trung, Nam ân cần nhắn nhủ:
-Tôi cám ơn anh rất nhiều. Anh đã dang tay cứu giúp vợ con tôi. Không có anh, chắc gì giờ nầy tôi còn gặp lại được gia đình của tôi. Tôi không có phước có phần để đi nốt quãng đời còn lại với Bạch Tuyết. Anh là người tốt số, nên được chung đôi với nàng. Với tấm lòng vị tha, tôi hy vọng anh đem hạnh phúc trọn vẹn cho nàng. Cám ơn những ân tình anh đã dành cho con tôi và tôi trong những ngày tôi còn ở trong ngục tù Cộng Sản.. Đã đến lúc tôi phải chia tay các người để tìm con đường sống. Tôi hứa dù muôn trùng gay go, cay đắng, nhưng với ý chí, tôi cố gắng để vượt qua.
-Anh mới chân ướt chân ráo về, thì cứ ở tạm với các cháu một thời  gian, rồi hãy hay. Nếu anh  ngại ở đây, thì tôi có căn nhà nhỏ cách đây không xa lắm. Căn nhà đó trước kia tôi ở, nên vẫn đầy đủ tiện nghi. Dù nhà đã đóng cửa, nhưng vẫn còn sạch sẽ. Anh cứ tạm ở đó một thời gian rồi tính tiếp. Nếu anh thích, tôi sẽ bán lại cho anh luôn. Anh đừng ngại gì cả nhé!
      Chưa nói dứt câu, Trung xây qua Bạch Tuyết:
-Em soạn một số thức ăn cần thiết đưa cho Bắc cầm theo ba nó về bên đó. Bắc ở với ba nó cho vui cửa vui nhà. Mùng mền đã có sẵn hết bên đó rồi.
     Trung còn nhắc nhở Bắc:
-Chìa khóa đây, con mở cửa nhé.  Con nhớ mang theo một ít áo quần, tập sách để mai còn đi học đó!
   Nam không thể từ chối được vì sự việc xảy ra quá đột ngột. Chàng theo con về trú ngụ trong căn nhà của Trung. Trên đường đi, Nam Suy nghĩ “ Trung thật tốt quá, có lẽ vì thế mới cảm động được Bạch Tuyết. Thật mừng cho nàng gặp được một người đàn ông rất tốt, luôn có tấm lòng rộng mở.
      Căn nhà của Trung rất thích hợp cho cuộc sống của Nam hiện giờ. Chàng được gần gũi con cái, lại làm ruộng rẫy sống tạm qua ngày. Hơn nữa trong thời gian này, Nam bị quản chế chỗ đăng ký trở về sinh sống, nên chàng phải bóp bụng ở lại. Nam không thoát ra khỏi chính sách quản chế khắc nghiệt đó. Chàng luôn luôn bị bao cặp mắt công an dòm ngó khi khai về sống nơi tạm trú... Cuộc sống của chàng bị vây quanh ở Bảo Lộc nầy. Nam đành nhắm mắt điều đình mua lại căn nhà nhỏ của Trung để sinh sống qua ngày tháng còn lại.
      Rồi một khúc quanh tình cảm mở rộng trong cuộc sống của Nam... Những ngày buồn khổ chậm chạp qua đi. Cũng may ở đây gần con cái, nên chúng nó lui tới thăm viếng và thay phiên nhau ở lại với chàng qua đêm cho đỡ hiu quạnh. Vợ chồng Trung cũng ân cần giúp đỡ nên cuộc sống của Nam cũng không đến nỗi nào cô quạnh.
      Có lẽ Duyên tiền định đến với Nam nên xui khiến cho chàng ở cạnh nhà Khánh Ly. Lối xóm lân cận, lâu ngày chày tháng, hai người thấu rõ hoàn cảnh của nhau. Hai người trước còn ra vào thăm hỏi chào nhau. Sau đó đến giúp đỡ nhau trong hai hoàn cảnh đơn chiếc. Nam thì chặt cho Khánh Ly cái cây, sửa cho nàng bờ dậu... Khánh Ly lại nấu cho Nam bát canh nóng, đem cho chàng mấy khúc cá kho... Họ thường thăm hỏi, chuyện trò tâm tình cho nhau biết về hoàn cảnh của nhau. Một hôm, Khánh Ly để ý hai ngày rồi mà không thấy bóng dáng Nam ra đường. Đúng là    Người  có tình rình người có ý!...”
     Khánh Ly tìm gặp Bắc, con của chàng trước cửa nhà, Khánh Ly ân cần thăm hỏi:
-Ba con có khỏe không mà mấy hôm nay, Bác không gặp mà thấy nhà cứ đóng cửa im lìm thế?
    Bắc lễ phép thưa chuyện với Khánh Ly:
-Thưa bác, mấy hôm nay ba con bị cảm, nên người không có ra ngoài làm rẫy được.
-Để bác giúp cháu nấu một bát cháo hành và nấu một nồi xông đưa qua cho  ba  cháu  dùng  là  khỏi  bệnh ngay.
     Nói xong, Khánh Ly tất tả vào nhà. Nàng nhanh nhẹn nấu cháo và ra vườn kiếm lá xông sang gấp nhà Nam. Nhìn thấy Nam nằm trên giường bệnh, Khánh Ly đem cháo tới, nàng lên tiếng trách:
-Bà con xa, không bằng chòm xóm láng giềng gần. Anh đau ốm thế mà không lên tiếng cho tôi biết để sang giúp đỡ anh. Chúng mình ở kề cận nhau, đừng câu nệ chuyện gì. Tối lửa tất đèn phải đỡ đần cho nhau. Chúng mình không giúp đỡ nhau đỡ lúc ngặt nghèo, thì giúp nhau khi nào nữa hả anh?.
      Dừng lại một chút, Khánh Ly nhỏ nhẹ tiếp lời:
-Đừng ngại nghe anh. Sau này lở ra tôi có đau ốm, tôi sẽ réo gọi anh đó! Nồi nước xông đã sôi,  anh chuẩn bị xông, rồi ăn bát cháo hành nóng cho giải cảm là hết bệnh liền.
     Sau khi Nam xông hơi, ăn bát cháo hành nóng. Khánh Ly ân cần trao cho chàng mấy viên thuốc cảm với lời dặn dò:
-Bây giờ anh uống viên thuốc này. Trưa uống một viên, tối lại uống thêm một viên. Bảo đảm anh sẽ khỏi bệnh. Tôi về thu xếp và quén dọn nhà cửa. Trưa tôi sẽ ghé qua và cạo gió cho anh được nhẹ mình hơn.
     Trưa hôm đó, với nồi chào thịt cầm trên tay, Khánh Ly ân cần:
-Để tôi cạo gió cho anh, xong xuôi anh ăn bát cháo thịt nhiều hành, xuất ra mồ hôi nhiều là anh sẽ khỏe thôi!
      Miệng nói, tay Khánh Ly thoan thoát cạo gió cho Nam. Tay nàng chạm vào da thịt Nam, làm chàng như có một luồng sinh khí mới. Biết cạo gió sắp xong, Nam đưa tay ra giữ tay Khánh Ly lại trong tay mình. Một cảm giác lạ xâm chiếm vào hai tâm hồn cô đơn muốn tìm đến bên nhau. Bàn tay Khánh Ly run run trong đôi tay rắn chắc của Nam. Khánh Ly đỏ bừng mặt, cúi xuống tránh  thời gian tuyệt diệu của hai người chớm yêu nhau. Nam đưa tay vuốt lên mái tóc Khánh Ly với giọng êm đềm tha thiết:
-Em dễ thương quá. Anh yêu em. Em có chấp nhận tình yêu muộn màng của anh không?
      Run run giọng, Khánh Ly cất tiếng tha thiết nói:
-Em cũng cảm mến anh. Em chấp nhận anh đi vào cuộc đời em. Chúng ta cùng chung sức để gầy dựng tương lai trong tuổi xế chiều nhé anh?!
    Vừa nói Khánh Ly ngả đầu vào ngực Nam. Chàng cúi xuống đặt một nụ hôn tình tứ vào đôi môi đang chờ đón của Khánh Ly. Vòng tay thắt chặt và thật chặt hơn...Không có lời nào diễn tả hết tình yêu của hai người lúc bấy giờ. Khánh Ly tận tình chăm sóc bệnh tình cho Nam. Mấy hôm sau Nam đã khỏe hẳn, chàng đề nghị:
-Chúng ta làm một bữa cơm thân mật, mời vợ chồng Trung cùng các con và một ít bạn bè thân thiết đến  chung vui dự tiệc cưới đơn sơ của chúng mình em nhé!
     Nép vào lòng Nam, Khánh Ly nhỏ nhẹ lên tiếng:
-Phu xướng phụ tùy. Mọi việc do anh quyết định hết. Anh nói gì em cũng nghe theo. Tất cả cuộc đời còn lại của em, phó thác cho anh đó.
    Với giọng khôi hài, đượm đầy tình thương yêu, Nam êm đềm ra lệnh:
-Em đưa má và môi cho anh hôn tới tấp đi.
    Nhỏng nhẻo đưa tay đấm yêu vào lưng Nam, Khánh Ly khanh khách tươi cười vuột ra khỏi vòng tay của người yêu thích thú:
-Đố anh rượt bắt được em. Anh thua em là bắt đền đó. Anh đừng ăn quen nhé
Hai người chơi trò cút bắt. Tình yêu làm cho họ trẻ trung, ngây thơ. Họ trở về với thời niên thiếu ngày nào. Đúng là tình yêu không phân biệt không gian, thời gian, tiền bạc và tuổi tác...
   Những chuỗi chuỗi cười rộn rã vang lên không ngớt trong gian nhà đơn sơ ở nơi chốn  kh ho cò gá này. Nhng đêm trăng sáng, đôi bóng ta vai nhau cùng nhìn chị  Hằng  mỉm  cười  với họ. Họ cùng một ước mơ tương lai với mắt nồng nàn của Nam nhìn mình chăm chú. Một phút trôi qua là lai xán lạn hơn.
    Thế rồi chương trình HO ra đời, vợ chồng Nam tìm gặp vợ chồng Trung dò ý:
-Chúng tôi sẽ đăng ký đi Mỹ theo diện HO. Tôi muốn mang các con  theo cho chúng có tương lai. Chúng nó ở lại đây, dù ngập tràn tình thương của anh chị, nhưng tương lai của chúng đóng khung trong hai chữ  con Ng. Chúng s không được hđến nơđến chn vì lý lch. Anh ch nghĩ sao?
    Sau một phút suy nghĩ, Bạch Tuyết âu sầu trả lời:
 -Các con là núm ruột của em. Ngày nay em còn sống và tất cả những việc em làm là vì con. Em muốn tất cả cho con. Hy sinh sống xa cách các con để các con có tương lai tươi sáng, tốt đẹp, em phải đè nén cái buồn xuống đến tận cùng cõi lòng để lo cho con chứ. Lẽ nào em lại ích kỷ hẹp hòi cho riêng mình?
     Âu yếm nhìn vợ. Trung tiếp lời:
-Từ khi đón các con anh về chung sống, tôi đã xem chúng như con ruột của mình. Tôi cũng mong tương lai của chúng xán lạn hơn. Chúng ở lại với chúng tôi, cam chắc tình thương dư thừa, nhưng vì chính sách khắc nghiệt bóp chết bước tiến của con trẻ. Chúng tôi không đủ bảo đảm việc học vấn của các con đến nơi đến chốn. Vậy chúng theo anh là phải lắm rồi.
    Đưa cặp mắt hướng về các con, Bạch Tuyết bùi ngùi tiếp lời:
-Hy vọng hàng năm vào dịp nghỉ hè, anh chị cho các con về thăm tôi, là tôi mãn nguyện lắm rồi.
    Nam chậm rãi lên tiếng:
-Anh chị yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm ăn tằn tiện lo cho các con học đến nơi đến chốn và hàng năm sẽ cho chúng về thăm anh chị. Chúng ta cùng chung sức để lo tương lai cho con chung của chúng mình cơ mà! Sau này chúng học thành tài, tùy theo chúng chọn sinh sống làm ăn ở đâu cũng được. Hy vọng sau này thời thế đồi thay, chúng sẽ trở về góp phần xây dựng quê hương đất nước ngày một giàu đẹp hơn.....
     Khánh Ly vui vẻ góp chuyện :
 -Chị Bạch Tuyết đừng ngại chuyện mẹ ghẻ con chồng. Đứng trước mọi người, tôi xin hứa một lời như đinh đóng cột, tôi xem con chồng như con ruột của mình. Chung quanh tôi, mọi người đều quá tốt, nhất là anh Trung một người tốt thật hiếm có mà tôi phải noi gương theo đúng với câu  gn mc thì đen,  gđèn thì sáng 
     Nam cảm động nắm chặt tay vợ bóp mạnh như truyền sức sống cho nàng. Mọi người vui vẽ chuyện trò râm ran, họ cùng bàn về tương lai các đứa con của họ...

              Nhớ lại thuở những ngày mất nước,
              Bao triệu người xuôi ngược nổi trôi.
              Muốn cho con cái nên người,
              Tương lai đất hứa ....mỉm cười ra đi.
              Theo cha mẹ định cư nước Mỹ,
              Cố gắng công chăm chỉ học hành..
              Mong sau con trẻ thành danh.
              Bỏ công đèn sách học hành bấy lâu....
                                       
Nguyễn Ninh Thuận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét