(Viết qua một phần Sưu tầm tài liệu )
Sáng nay chúng tôi thức dậy sớm, mở Email ra
đọc… Thông thường hàng trăm email từ các nhóm văn thơ, bạn hữu gởi đến, chúng
tôi đọc lướt qua tựa đề rồi quyết định đọc, hay xóa đi… Một email từ một bạn mới
quen gởi đến với tựa “Người Già Có Nên Về Sống Tại VN Không?” bài do bạn BaTran
giới thiệu… Đây là câu hỏi mà Linh Mục Hồ Sĩ Mậu
đặt ra cho cử tọa trong Thánh Lễ ngày vừa qua!
<!>
<!>
Vấn đề hơi tế nhị có thể gây phiền lòng
một số ít quí cụ…
-Đã là người Việt Nam, có ai mà không
muốn về sống trên quê cha đất tổ để được gần mộ phần của tổ tiên, ông bà, cha
mẹ? Nhất là được nói tiếng Việt mà không phải dùng một ngôn ngữ khác?…
-Sống ở Việt Nam mà nếu có tiền thì có
sung sướng không? Có thể thuê người hầu hạ, nấu ăn, dọn dẹp và săn sóc cho mình
không? Chi phí sống ở Việt Nam có thấp hơn sống ở Mỹ không? Các món ăn có hợp
với khẩu vị, lại tươi tốt, giá cả rẻ hơn ở Mỹ không? Nhất là hiện nay thực phẩm
không có chất lượng, vì tiền họ không nghĩ đến sức khỏe con người, mà trước mắt
tiền và tiền đầy túi, sống chết mặc ai…
-Có một số ít người về để xây biệt thự để
hưởng thụ, vui chơi… để tự ái được thỏa mãn, cái tôi được vỗ về phải không?…
-Cũng có những kẻ chuyên lường gạt tiền
bạc của người khác, rồi đem về Việt Nam đầu tư đất đai, nhà cửa, sống hưởng thụ,
trụy lạc trên mồ hôi, nước mắt và đồng tiền khó nhọc của kẻ khác phải
không?
Cụ Năm cho biết… “Nhiều bà cụ già sống
độc thân, muốn về Việt Nam ở trong các tu viện, và trả tiền chi phí ăn ở
cho các nữ tu, để sớm hôm được dự Thánh Lễ, nhưng họ không nhận nuôi các bà… Ý
định: “Ta về ta tắm ao ta” sớm tắt ngay…
Cậu Hoàng kể chuyện là “…các nữ tu
một phòng có đến 4, 5 chiếc giường lát gỗ. Nắng rọi vào phòng nóng như thiêu
như đốt, mà phòng không có lấy một cái quạt máy. Mẹ cậu muốn về, nhưng khi nhìn
thấy thực tế là tỉnh mộng…
-Có hai vợ chồng cụ già ở Úc với con
cháu, nhưng hai cụ nằng nặc đòi về Việt Nam sinh sống với người con nuôi. Người
con gửi tiền về cho người con nuôi chăm sóc cho hai cụ, nhưng họ đối xử rất tồi
tệ… Thậm chí, họ lấy dây cột trói hai cụ lại, rồi chụp hình gửi sang để đòi
tiền thêm. Các con ruột nóng lòng, đi về lo cho cha mẹ trở lại Úc, nhưng
giấy tờ di trú đã hết hạn, nên hai cụ không thể trở lại Úc được. Cụ ông buồn và
chết, còn cụ bà thì đau khổ vì đã chọn lựa sai lầm …”
Anh Đang kể lại chuyện thương tâm của anh
Toàn, bạn thân của anh.... “Sau khi vợ anh Toàn chết, anh nghe theo lời xúi dục
của hai vợ chồng đứa con trai lớn bán nhà về Việt Nam sinh sống với chúng. Khi
mới chân ướt chân ráo trở về quê cũ, anh được bà con hàng xóm đón tiếp như một
vị khách quý, vì sẵn tiền trong túi, anh tiêu pha rất rộng rãi được lòng bà
con. Nhất là hai vợ chồng con trai ân cần săn sóc anh rất chu đáo. Anh
nghĩ, cuối cuộc đời sống với con cháu là thượng sách… Thế là bao nhiêu tiền bạc
anh ấy giao hết cho con trai sửa nhà cửa cho rộng rãi và buôn bán làm ăn… Cuộc
sống êm ấm xảy ra được vài tháng, thế rồi mức săn sóc lơi dần ra… Chưa tới 1
năm, tình thâm lại quay mặt 180 độ, con trai nghe lời vợ đối xử rất tệ bạc với
cha ruột! Anh Toàn đòi tiền lại, nhưng hai vợ chồng thằng con trời đánh cho
biết, làm ăn thất bại không có tiền trả lại… Anh Toàn sừng sộ làm cho ra
chuyện, nhưng có âm mưu, hai vợ chồng con ra hai điều kiện: một là cha già ra
khỏi nhà… hai là chúng cất một chòi nhỏ cuối vườn, gần bụi chuối để anh Toàn
sinh sống! Thế rồi bao đêm suy nghĩ, anh Toàn thấy không trở vể Mỹ, vì về Việt Nam
lâu ngày giấy tờ không còn hiệu lực khi chưa vào quốc tịch, và đã làm giấy tờ
hồi hương… Anh phải ngậm bồ hòn làm ngọt, sống hết một kiếp sống thừa ở
trong căn nhà lụp xụp thiếu mọi tiện nghi với bữa đói bữa no…Thật là cái giá
quá đắt cho tình nghĩa cha con dưới thời Cộng Sản…
-Chúng ta biết điều kiện an ninh tốt chưa?…
Có nạn, nay người này đến kiếm chuyện, mai người kia đến khám xét không?…
-Khi hậu Việt Nam nay có khắc nghiệt,
nóng nực và mưa xuống là ngập lụt sinh ra lầy lội hơn 30 năm về trước không? …
-Vấn đề ô nhiễm môi sinh: đường đi không
tốt, ổ gà, bụi bặm, đầy khói xe, đông người chen chúc, ồn ào, kẹt xe như thế
nào?…
-Thức ăn uống không hợp vệ sinh rồi
phát sinh nhiều bệnh tật không?…
-Các
tài xế lái xe quá ẩu, không có sự an toàn không? …
-Bước chân ra khỏi nhà là tốn đủ mọi thứ
tiền: nào là tiền di chuyển, tiền tiêu, tiền tặng và nhiều chi phí khác phải
không?…
-Nạn hối lộ và đút lót làm cho hệ thống
hành chánh thối nát và chậm chạp không?
-Điều kiện chữa trị y tế hơn Hoa Kỳ
không?.
-Lối sống, lối suy nghĩ và mọi sinh hoạt
khác biệt giữa hai nền văn hoá, khiến cho người Việt kiều đôi lúc có cảm tưởng
mình là kẻ xa lạ, trên chính quê hương của mình phải không?
Cụ An nói…“Điều quan trọng nhất là những
người già ở Mỹ có tiền trợ cấp xã hội, một tháng cũng hơn 800USD. Nếu tôi ra
khỏi Mỹ trên 29 ngày là bị chính quyền cắt tiền già ngay, vì đó đâu phải tiền
hưu của tôi!” …
Thử tưởng tượng mình đem thân xác bịnh
tật về Việt Nam mà không có tiền, liệu còn tình nghĩa gì không?
-Nếu ở Mỹ, tôi không muốn sống với các
con cháu vì họ đi làm, đi học suốt ngày, không có giờ để săn sóc, thì xin vào
trong các viện dưỡng lão có đông người Việt Nam ở Cali…..
Cụ An tâm sự tiếp…
-Nếu các cụ theo đạo Phật, thì cũng có
các vị thượng tọa đến tụng kinh và cầu siêu cho các cụ lúc còn sống cũng như khi
đã qua đời. Ngoài ra còn có những hội đoàn đến thăm viếng, an ủi và hát giúp
vui cho quý cụ. Các cụ thường tụ tập đọc kinh và cầu nguyện chung. Các con cháu
thường đến thăm viếng các cụ bất cứ lúc nào… Có thương dân nghèo, thương quê
hương thì về thăm và giúp đỡ. … Mục Sư ân cần nhắn nhủ...
-Hello,
chị Thy Mai có khỏe không? (Chị
bước qua tuổi hơn 70) có khi nào chị
nghĩ về Việt Nam sống chuỗi ngày còn lại và chết ở quê hương mình không?
-Mấy lâu nay trong người chị không được
khỏe… Như em đã biết, chị đâu còn con cháu bên Việt Nam mà về luôn bên đó sinh
sống! Chị chỉ còn gia đình hai ông anh, nay cũng già yếu bệnh tật luôn. Chị
phải dành dụm trong tiền hưu trí của mình gởi về giúp gia đình các anh trong
cơn nguy khốn! Trong “cái khó bó cái khôn”, chị muốn về thăm các anh một
chuyến, nhưng suy đi tính lại thấy tốn kém rất nhiều tiền, thì đâu có tiền
giúp đỡ được! Chị cũng không muốn xin tiền các con chị, dù chị đã hy sinh cuộc
đời chị - một mình đưa chúng đi vượt biên mấy chục năm về trước… rồi tất bật
làm ăn nuôi chúng nên người hữu dụng. Nay chúng có công ăn việc làm vững chắc!
Nhưng các con đã có gia đình riêng tư, chúng phải lo cho con cái học hành. Nước
mắt chảy xuống mà em! …”
-Nhưng
nếu chị còn con cháu bên Việt Nam, thì chị có định về Việt Nam sống tiếp cuộc
đời còn lại không?
-Chắc là không đâu em! Chị không muốn làm
gánh nặng cho con cái khi tuổi già. Nay chị hết đau bệnh này lại đau bệnh khác
liên miên, ở bên này đủ thầy đủ thuốc, không tốn tiền mà không mạnh hẳn, thì về
Việt Nam chỉ làm khổ cho con cháu phải hầu hạ mình thôi! Chị chỉ về thăm chúng
và thỉnh thoảng gởi quà bánh cho các cháu vui mừng là được! Bên này chị cũng lo
đầy đủ cho mình khi nằm xuống!... Nếu chị thấy bệnh tật nhiều, làm phiền đến
con cháu thì vào viện dưỡng lão cho con cháu đỡ vất vả. Chị cũng đã làm giấy là
nếu dại mình phải nằm một chỗ, sống cũng như chết thì rút ống cho chị đi thanh
thản, khỏi làm phiền con cháu lui tới thăm viếng! Ai cũng một lần ra đi… Sống
mà đem niềm vui đến con cháu thì nên sống, còn không thì về với ông bà cho
xong…
-Hello
chị Bạch Mai! Mấy tuần nay sao vắng bóng chị, chị về Việt Nam thăm nhà
há?
-Lễ nhiều, mấy đứa con chị đưa chị đi
chơi mọi nơi vui lắm! Chị cũng định Tết về thăm quê hương một chuyến, nhưng còn
e ngại thời tiết; không khí, thức ăn bị ô nhiễm, xe cộ đường sá kẹt, hơn nữa
tiền bạc mình eo hẹp không quà cáp đủ cho người thân sẽ bị phiền trách… vì nhiều
người “áo gấm về làng” mình đâu bì với tiền hưu già ít ỏi của mình được! Nên
còn tính lại… thế mà bạn chị có ý hướng về an hưởng tuổi già bên Việt Nam chị
chịu thua thôi!
-Bạn
chị có lãnh tiền hưu không hay lãnh tiền già?
-Có người lãnh hưu thì còn mạnh miệng
nói, nhưng có người chỉ lãnh tiền già nên e sợ sẽ bị cúp tiền luôn… Nếu về
không có tiền thì buồn nhiều hơn vui “vai mang bị bạc lè kè, nói quấy nói quá
người nghe ầm ầm …” Đời mà em!... Bên này vui quá, đau ốm có thầy có thuốc, con
cháu đưa đi chơi nơi nầy nơi nọ, già thì vô Nursing Home, nếu không muốn làm
phiền con cháu… À quên, cuối tuần này chị rảnh, có hội đoàn nào không, chị
sẽ đi với em?...
-Chị
không có sức để đi đó thôi! Có nhiều mục đáng đi lắm, em sẽ tin chị biết, và
chị sắp xếp để đi nhé! Giờ chúng mình có tuổi, vui được khi nào thì vui với bạn
hữu, con cháu quanh mình. Nhờ Trời còn sức khỏe tốt, mà khi đó đất nước đổi
thay, có tự do, dân chủ thì mình quay về sống với con cháu, quê hương làng xóm
thân yêu…Chào chị, chúc chị an vui nhé! Hẹn gặp chị sau…
Nguyễn Ninh
Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét