Hè năm 1972 tang tóc đã trùm lên mảnh
đất thân yêu cằn cỗi của nàng - Quảng
Trị - Thành phố nhỏ bé, dân tình hiền lành mà chịu triền miên bao thiên tai bão
lụt hằng năm do trời giáng… Chiến tranh không buông tha « vùng đất cày lên
sỏi đá, chó ăn đá, gà ăn muối »...
bên này sông Bến Hải mà chiếc cầu Hiền Lương là chứng tích của lịch sử…
Dân Quảng Trị đã
quen sống trong không khí chiến tranh, đời sống rất phập phồng… Người dân nghe
quen tai tiếng lên xuống của những chiếc trực thăng hay phi cơ vận chuyển bom
đạn. Tiếng súng đạn, pháo kích thay phiên nhau dội về thành phố, tiếng reo hò
hô xung phong của quân lực VNCH truy lùng quân thù cũng xảy ra như cơm bữa. Ánh
hoả châu từng đêm soi sáng những căn nhà tranh xiêu vẹo đổ nát bên bờ chuối ủ
rũ, cạnh con sông nhỏ nước chảy hiền hoà, cung cấp nước uống cho dân lành vô
tội...
<!>
Cũng như mọi ngày, sau một ngày làm ăn vất vả, đêm về với bao cơn ác mộng…Quảng Trị thao thức chưa ngủ được thì nghe những tràng súng to nhỏ xé tan bầu không khí yên lành… Tưởng như mọi khi, tuy lo sợ nhưng Quảng Trị vẫn bình yên… Nhưng tiếng súng mỗi lúc một lớn hơn… rồi tiếng lao xao giọng khác lạ của những tên đồ tể miền Bắc làm Quảng Trị run sợ… Có tiếng ai to nhỏ:
<!>
Cũng như mọi ngày, sau một ngày làm ăn vất vả, đêm về với bao cơn ác mộng…Quảng Trị thao thức chưa ngủ được thì nghe những tràng súng to nhỏ xé tan bầu không khí yên lành… Tưởng như mọi khi, tuy lo sợ nhưng Quảng Trị vẫn bình yên… Nhưng tiếng súng mỗi lúc một lớn hơn… rồi tiếng lao xao giọng khác lạ của những tên đồ tể miền Bắc làm Quảng Trị run sợ… Có tiếng ai to nhỏ:
- VC tràn ngập như kiến cỏ khắp Quảng Trị rồi! Quân ta đang anh
dũng chống đỡ, nhưng sau bao cố gắng, chúng ta
không thể chiến đấu hùng dũng vì sợ nhầm dân oan vô tội. Trong khi VC đi
đến đâu thì dùng dân làm bia đỡ đạn. Chỉ vì hai chữ nhân đạo, chúng ta một bước
chống trả vừa bảo vệ tính mạng dân oan, nên thế cờ nghiêng về quân thù… Chúng
đi đến đâu, nhà tan cửa nát, thây phơi đầy đường… Quảng Trị đã đổ nát vì bom
đạn CS bắn ra bừa bãi… gia đình tan hoang, con xa cha, vợ xa chồng… nước mắt và
máu đổ thịt rơi… tiếng khóc thét của trẻ thơ xé nát bầu trời tự do, bước chân
các cụ già run run lần bước đi tìm vùng đất hứa… Kẻ chống gậy, người gồng gánh
bằng nhiều phương tiện sẵn có như xe đò, xe Honda, xe đạp,
ghe thuyền… Trên vai đôi quang
gánh những ánh mắt trẻ thơ làm sức mạnh để người thân vượt qua bao chặng đường
gian khổ máu xương…
Trên đường di tản lánh nạn, người chết, kẻ còn xất bất xang bang
như những oan hồn từ cõi chết trở về… Cha con chồng vợ thay phiên nhau bồng bế
con cái chạy thục mạng bất kể tiếng súng đạn bắn theo ào ào để thị uy giữ người
ở lại để làm con cờ đổi chác… Kẻ xâm lấn bạo tàn không có tính người cứ bắn xối
xả vào đám người lếch thếch chạy tìm đường sống… Trong khi QLVNCH cố ghìm tay súng mở đường máu cho dân
lành vô tội thoát nạn… Cảnh tượng trên đường lánh nạn thật thảm thương, bi đát…
Xác dân xác lính chồng chất lên nhau vô số kể… Đâu đây vung vãi
áo quần lính, súng ống đạn dược và những dụng cụ cá nhân của lính như ba lô,
giày nón vất tứ tung… Những đoàn người thi nhau chạy như điên về phía trước… Họ
không ngừng nghỉ dù đã mệt vì đói khát. Súng vẫn nổ, đạn vẫn bay và thây người
vẫn tiếp tục ngã xuống... Người dân vô tội đi tìm sự sống trong cái chết mà đạn
vẫn vô tình tìm đến do những con người rừng rú mất tính người theo chủ thuyết
ngoại lai khát máu gây nên. Họ đang tâm bắn xối xả vào đám dân không phân biệt lính hay dân. Sách sử còn ghi
lại tội ác trên « Đại Lộ Kinh Hoàng » của CS để lại muôn đời cho những thế
hệ sau hiểu rõ dã tâm và tội ác của loài quỷ đỏ… Và các nước trên khắp thế giới
không ngừng lên án…
Trong khi đó Nhân cùng đồng đội đóng quân ở Quảng Trị đã chung
sức mở đường máu đưa dân thoát qua tuyến Mỹ Chánh…
- Ðã đến Mỹ Chánh, quê hương mình đây! Vùng nầy tương đối an ninh vì đầu
cầu Mỹ Chánh có một đại đội giữ cầu còn hoạt động. Thôi mình rẽ xuống lộ xem
tình hình mạ mình ra sao...
Có tiếng bạn Nhân góp ý...
- Mỹ Chánh vùng đất an ninh, chúng mình nghỉ chân kiếm gì ăn rồi
đi vào cây số 17 và Huế tiếp nhé!…
Không ai bảo ai, mọi người chia nhau ra tìm nhà người quen để
kiếm gì ăn cho có sức tiếp tục hành trình vào Huế… Nhân ghé qua nhà mạ chàng,
biết bà bình an, chàng quá đổi vui mừng… Mạ Nhân lấy một tô cơm nguội cho chàng
ăn đỡ đói để kịp đi với bạn vào Huế. Bà tựa cửa trông theo bóng dáng con trai
và tiến đến bàn thờ chồng thắp hương khấn vái xin chồng phù hộ cho con tai qua
nạn khỏi…..
Sau khi chiếm được Cổ thành Quảng Trị và một số phần đất phía
Bắc sông Mỹ Chánh, Cọng quân cưỡng bức toàn bộ dân chúng không chạy kịp ra phía
Bắc, đa số ra Quảng Bình chịu sự kềm kẹp và đói khát. Các đơn vị của quân lực
VNCH lui về cố thủ giữ phòng tuyến phía Nam để chuẩn bị tái chiếm Thị xã Quảng
Trị. Về phía dân chúng thì bằng mọi cách, mọi phương tiện tìm đường thoát chạy
vào Huế và Ðà Nẳng. Bộ Chỉ huy Tiểu Khu Quảng Trị tạm đóng tại Huế, các cơ quan
hành chánh và Hội Ðồng Tỉnh tạm thời vào ở Ðà Nẳng để cùng phối hợp với chính
quyền sở tại sắp xếp cho dân Quảng Trị vào tạm cư tại 32 trại Tỵ Nạn.
Đây là các căn cứ trại binh của quân đội Hoa Kỳ còn để lại.
Ngoài ra dân chúng còn tá túc ở một số các cơ sở tôn giáo và trường học. Tổng
số lượng dân chúng chạy loạn hơn 200.000 người. Với số người đông đảo và trong
cơn hỗn loạn như vậy, nhưng chính quyền cũng đã kịp thời trợ cấp thức ăn, nước
uống và thuốc men trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng...
Trước tình hình khó khăn như vậy, chính quyền Trung ương một mặt
điều quân tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị, một mặt vận động đưa dân vào định cư
tại một số tỉnh, thị xã trong Nam như: Ninh Thuận, Cam Ranh, Bình Tuy, Long
Khánh, Bà Rịa… Việc tái chiếm Quảng Trị đã được các đơn vị Hải, Lục, Không quân
của quân lực VNCH oanh liệt tấn công và chiến đấu trong 81 ngày đêm đẫm máu mới
đem lại chiến thắng để ngọn cờ vàng ba sọc đỏ thượng lên trên đỉnh cột cờ của
Cổ Thành Quảng Trị giữa tháng 9 năm 1972. Sau đó bản nhạc “ Cờ Bay ” ra đời,
như là một chứng tích của lịch sử Việt
Nam, mà QLVNCH đã đem biết bao xương
máu tô điểm cho quê hương đất nước và ngọn cờ vàng phất phới bay trên
quê hương Quảng Trị thân yêu. Song song
với việc đưa dân vào Nam lập nghiệp,
chính quyền còn phải đưa dân về hồi cư trên các phần đất ở Quảng Trị đã được
tái chiếm…
Từ Mỹ, hằng ngày, Hoa theo dõi tình hình chiến sự ở Việt Nam làm
Hoa ăn ngủ không yên với nỗi lo lắng làm cho người Hoa mỗi ngày mỗi tiều tụy
trong ý nghĩ...
- Thảm hoạ cuộc xâm lăng miền Nam của Cọng Sản Bắc Việt đã gây
bao tổn thất nhân mạng, phá nát bao tài nguyên của đất nước, gieo rắc đau
thương trong cảnh phân ly tử biệt mà không bút mực nào tả xiết!
Còn nữa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét