Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

THƯƠNG ĐAU- Nguyễn Ninh Thuận

  Huy ôm mặt, gục đầu xuống bàn, chàng thở dài nghe não nuột:
-Thôi thế là hết! Hai người đàn bà mà ta đã hết dạ yêu thương, đã cố tình cấu kết, nắm tay nhau vụt chạy khỏi đời ta. Trong cùng một thời gian, không gian, ta đã dối gian, yêu thương hết cả hai người. Để rồi cũng trong cùng một thời gian, không gian, ta mất cả hai người, mà ta đã đem lòng yêu thương nhất trên đời này!
... Hương Thơ, người yêu đầu đời của Huy hiện ra trước mắt. Với đôi mắt nai tơ, sống mũi dọc dừa, đôi môi đỏ thắm, luôn luôn nở nụ cười làm say đắm lòng người đối diện. Hai người ở chung một xóm, học chung một  trường.
<!> 
Huy học trên Hương Thơ hai lớp. Chàng và nàng trải qua một thời thơ ấu tuyệt vời bên nhau. Từ nhỏ, họ đã chơi đùa, kề cận bên nhau rất đằm thắm. Những trò chơi như: Bán hàng, trốn tìm, đám cưới, bày ra hàng ngày. Chú rể là cậu Huy đẹp trai, và cô dâu lúc nào cũng là Hương Thơ xinh xinh dễ mến.
 Tiếng cười rộn rã, vui buồn, hờn giận...kéo dài suốt thời gian tuổi thơ. Hai gia đình ở cùng xóm, nên hai đứa trẻ có điều kiện dễ dàng thân thiết với nhau.
Khi lên trung học, hai người thường e thẹn nhìn nhau len lén. Họ không còn tự nhiên chơi đùa, như hồi còn ở bậc tiểu học nữa. Thỉnh thoảng gặp nhau ngoài đường. Huy vẫn lên tiếng trước:
-Em có khỏe không? Cho anh gởi lời thăm hai bác.
Hương Thơ đỏ mặt e thẹn trả lời:
-Cám ơn anh, em và gia đình vẫn khỏe.
Trao đổi vài ba câu ngắn ngủi, họ chỉ biết nhìn nhau trong lúng túng. Nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả những điều họ muốn nhắn gởi cho nhau…
  Hương Thơ, ngày càng trổ mã. Nàng không những  đẹp người mà còn đẹp cả nết. Tính tình nàng thật hiền hậu, luôn luôn được thầy cô giáo yêu thương, bạn bè quý mến. Ngoài giờ đi học, Hương Thơ còn phụ giúp cha mẹ trông coi cửa hàng tạp hóa đầu ngõ. Nàng lại còn coi sóc nhà cửa rất chu toàn, chăm lo cho em út hết sức chu đáo. Tiếng tốt của Hương Thơ vang lên từ đầu xóm trên, đến xóm dưới. Nhiều gia đình ngấm nghé muốn hỏi cưới Hương Thơ  cho  con trai  của họ. 
Chung quanh nàng, biết bao chàng trai lượn quanh, buông lời chọc ghẹo. Nhưng nàng cứ giả vờ như không biết, không hay. Đặc biệt, từ nhỏ đến giờ, nàng chỉ có cảm tình với Huy, người bạn trai duy nhất đã từng nô đùa với nàng từ thuở ấu thơ.
   Hương Thơ học hơi kém. Huy thì học rất giỏi. Được sự đồng ý của hai gia đình, cuối tuần, Huy đến nhà hướng dẫn thêm bài vở cho Hương Thơ. Tình cảm của hai người ngày càng khắng khít hơn. Họ để ý chăm lo, săn sóc cho nhau từng ly, từng tí. Thấy trời hơi trở lạnh, Huy ôn tồn nhắc nhở Hương Thơ:
-Em nhớ mặc thêm áo ấm, không thôi bị bệnh đó!
Rồi thì,
-Em húng hắng ho rồi đó, nhớ thường xuyên uống thuốc đều đặn nghe em!
Thấy Huy có vẻ phờ phạc, mệt mỏi. Với giọng êm dịu, Hương Thơ cất tiếng nhỏ nhẹ:
-Độ này thấy anh hơi gầy. Anh có đau ốm gì không? Nhớ ăn uống tẩm bổ và giữ gìn sức khỏe nghe anh!

                        * * *
 Tình yêu tuổi học trò, âm thầm len lỏi vào tim hai người lúc nào không biết. Chờ dịp thuận tiện là họ đến với nhau trong mật ngọt tình yêu.
  Thế rồi, một dịp may hiếm có chợt đến… Một buổi trưa đẹp nhất trên đời của hai kẻ yêu nhau.  Ánh  nắng  trưa hôm nay sao quá dìu dịu  dễ thương vô cùng dang  trải dài xuống vạn vật. Ngoài vườn, các loài hoa đua nhau khoe hương, khoe sắc. Thỉnh thoảng, làn gió nhẹ thoảng qua. Những nàng hoa quyến rũ ẻo lả, mỉm cười mơn trớn với chàng gió ong bướm lả lướt trên làn da mịn màn của nàng hoa tươi  thắm. Chúng  vui  cười, nô  đùa bên nhau một cách hết sức chân tình. Họ thân thiết, rộn ràng, xào xạc tiếng yêu đương tình tự lãng mạn. Khiến vũ trụ phải ghen thầm với chúng.
  Trước cửa nhà Hương Thơ, một chú chó vàng phủ phục  trong tư thế kiên nhẫn cố hữu. Ở góc phòng, cô mèo mun mủm mỉm nằm cuốn tròn, đôi mắt như lim dim ngủ. Nhưng đừng lầm tưởng… Nàng ta đang cố tình rình rập, chờ bắt những chú chuột nhắt vô phước đi ngang qua…
 Trong phòng học, Huy đang chậm rãi giảng bài toán khó cho Hương Thơ. Nàng ngồi đó, chăm chú nhìn vào quyển tập với cây bút trên tay đưa vào miệng ngậm. Bỗng cánh cửa phòng sịch mở, khuôn mặt hiền hòa, phúc hậu của mẹ Hương Thơ hiện ra với lời nói thật êm dịu ngọt ngào:
-Hương Thơ con! Bố mẹ phải đi đám giỗ nhà cụ Hội Đồng ở cuối làng, tối mới về. Ở nhà con nhớ đóng cửa cẩn thận nghe con.
 Xây qua Huy, bà ôn tồn nói tiếp:
-Hai bác có việc phải vắng nhà, con chỉ dạy cho em học xong, ở lại ăn cơm với chúng nó cho vui cửa vui nhà nghe con!
 Với giọng lí nhí, Huy lên tiếng:
-Thưa bác vâng ạ! Chúc hai bác đi ăn cỗ vui vẻ.
  Ba má Hương Thơ sánh vai bước đi, để lại khung cảnh yên lặng cho hai người trong phòng học. Không  như mọi ngày, hôm nay Huy cảm nhận mình không có quyền của một ông thầy dạy kèm như mọi ngày, chàng trở nên lúng túng lạ thường, tay chân như thừa thãi. Cô học trò nhỏ ngoan ngoãn, chăm  chỉ mọi  ngày, bỗng  trở nên rụt rè e lệ hơn.  Đôi má hây hây đỏ như hai quả đào tơ. Cô nàng lúng ta, lúng túng đến phát thương. Cố đè nén sự rung động đang dâng lên trong lòng, Huy vừa lên tiếng, vừa đưa tay định lấy cây viết trên miệng Hương Thơ.
-Cây viết bẩn lắm, em ngậm cây viết vào miệng, e có hại cho sức khỏe đó!
 Cùng lúc đó Hương Thơ cũng vừa đưa tay lên lấy cây viết trên miệng mình. Vô tình, hai người ra động tác cùng một lúc, hai bàn tay chạm vào nhau, như hai dòng điện xẹt lửa. Bàn tay mềm mại của Hương Thơ run run nằm gọn trong lòng bàn tay cứng rắn của Huy không rời được. Cơn bấn loạn tâm thần trong giây phút thần tiên xảy ra đột ngột cho hai người. Tình yêu đè nén từ lâu nay được dịp bộc phát, cơ hội ngàn năm một thuở.
  Huy cầm tay Hương Thơ áp vào trái tim mình, chàng run run, ấp úng tỏ tình:
-Đã từ lâu, anh để ý thương em. Anh yêu em lắm Hương Thơ à!
  Không lên tiếng trả lời, Hương Thơ áp sát mặt mình vào ngực Huy. Bằng hành động đó, Huy đã hiểu được tình cảm của nàng đã dành cho mình. Huy nâng mặt Hương Thơ lên, chàng đặt một nụ hôn đầu đời thật dài lên đôi môi thắm đỏ  của nàng. Vòng tay thắt chặt hơn, họ hôn nhau say đắm. Họ quyện chặt vào nhau như đôi sam, không thể rời nhau được.
  Nhẹ nhàng gỡ vòng tay của người yêu ra. Hương Thơ nhõng nhẽo, thỏ thẻ  phá tan  cái  không  khí  yêu  đương tình tứ vừa mới thoáng qua:
  -Em vẫn chưa hiểu rành mạch bài toán đó anh à. Anh hãy giảng giải rõ ràng lại cho em từ đầu đi anh!
  Đang say đắm với nụ hôn đầu đời, Huy không muốn ngừng lại, chàng khẩn khoản lên tiếng với người yêu:
-Cho anh xin thêm một phút được ôm em vào lòng, và được hôn em thêm nữa. Sau đó chúng ta sẽ tiếp tục học trở lại.
  Một phút yêu đương kéo dài như bất tận. Họ không muốn ngừng nghỉ. Nhưng rồi với tình yêu trong sáng của tuổi học trò, cùng hướng về tương lai đôi lứa…họ đành buông nhau ra trong luyến tiếc dư âm tình yêu đầu đời.
  Sau một hồi giảng bài lại, Hương Thơ đã thông suốt bài vở. Huy ở lại ăn cơm với người yêu và các em của nàng. Không khí trong gia đình Hương Thơ lúc nầy trở nên rộn ràng vui vẻ, tiếng cười, tiếng nói chuyện rân rang, ca hát vang rền khắp nhà.
Vì là chỗ quen thân, hiểu biết tính nết nhau, nên các em Hương Thơ rất cảm mến Huy. Từ lâu, chúng vẫn hằng ao ước được Huy bước  vào  nhà, làm  anh  rể của chúng. Chúng cũng thường  tạo cơ hội để hai người tiến xa hơn… Sau khi hòa nhập vào cuộc vui chung. Các em Hương Thơ viện lý do phải học bài, nên rút êm vào phòng học, để cho hai người được tự do bên nhau.
  Huy thấy thời giờ còn quá sớm. Ba má của Hương  Thơ chưa về, chàng muốn cố nán lại thêm với người mới vừa thố lộ tâm tình và được nàng đón nhận vài phút trước đây, nên  Huy  đề nghị:
-Chúng mình ra ghế đá góc vườn, ngồi ngắm trăng chốc lát nghe em?
 Vừa nói, Huy vừa rảo bước chân đi trước, Hương Thơ lo lắng hồi hộp, nhưng lại ngoan ngoãn thích thú bước theo chân người yêu ra vườn hoa.
Dưới ánh trăng vằng vặc. Ánh sáng bạc huyền ảo tỏa khắp khu vườn, mọi vật hôm nay ngời sáng và vui tươi hơn mợi ngày. Hình như chúng muốn chào đón một tình yêu vừa chớm nở của đôi trai gái mới trao nhau tiếng yêu thương lần đầu. Tay trong tay, họ bàn tính về tương lai. Huy lên tiếng phá tan không khí im lặng hồi hộp:
-Anh sẽ lên đại học. Anh chọn ngành xây cất. Sau này anh sẽ xây ngôi nhà xinh xinh cho tổ ấm của chúng mình.
   Đưa tay lên vuốt máy tóc người yêu. Huy cất giọng ôn tồn nói  tiếp với Hương Thơ.
-Năm tới, em thi hết cấp trung học. Anh thấy em tuy có hơi yếu về môn toán, nhưng em rất chăm chỉ học bài. Vậy em có thể chọn ngành Y Dược hay văn chương cũng được.
Nở nụ cười thật tươi, áp mặt vào vai người yêu.
Hương Thơ thỏ thẻ bên tai Huy:
-Em sẽ chọn ngành Y. Giá chót, em sẽ được làm y tá để chăm lo sức khỏe cho anh và cả nhà. Em lại thích trồng hoa. Nhà chúng mình sẽ có một vườn hoa thật rực rỡ với đủ các loại hoa trồng khắp sân nhà.
Đưa tay  chỉ  những  luống  hoa  đủ  màu  sắc  sặc  sỡ trong vườn. Với giọng nô nức vui  hơn, Hương  Thơ  tiếp lời:
-Anh xem kìa, những đóa hoa đủ màu đang thì thầm và hờn ghen trước tình yêu của chúng mình đó! Chúng mình đang ngồi dưới giàn hoa Lý. Mùi thơm của nó thật ngọt ngào, hoa này cũng là món ăn mà cả nhà em ưa thích. Hôm nào em sẽ tự tay xào nấu cho anh ăn những món ăn tuyệt hảo của hoa Thiên Lý anh nhé !
  Huy sung sướng ôm Hương Thơ vào lòng, chàng đặt lên má nàng một nụ hôn thật lâu. Đồng tình với người yêu, Hương Thơ ôm chặt lấy Huy mỉm cười đón nhận.
Cảnh vật dưới ánh trăng đêm nay đẹp quá, hòa nhịp với                                                hai trái tim của hai kẻ yêu nhau tha thiết. Nhìn ở đâu họ cũng thấy màu hồng, màu xanh của tình yêu. Tình yêu ôi thật tuyệt diệu biết bao! Họ tìm môi, tìm má, ôm hôn nhau say đắm. Vòng tay càng siết chặt hơn với tình yêu trong trắng, cùng hướng về tương lai thật tươi sáng đang mỉm cười chào đón họ…
  Tình yêu của Huy và Hương Thơ rất đằm thắm, kéo dài theo năm tháng. Mỗi ngày một thắm thiết sâu đậm hơn. Hai gia đình đã đi lại thăm viếng nhau. Họ chấp nhận kết thành thông gia, khi hai trẻ ra trường sẽ nên duyên chồng vợ. Nhưng không vì thế mà Huy và Hương Thơ bước qua vòng lễ giáo. Tất cả họ dành cho ngày cưới. Tình yêu trong lòng của họ mãnh liệt lắm, nhưng luôn luôn trong sáng, biết giữ gìn, tôn trọng lẫn nhau.
Họ đã dìu nhau dạo quanh bờ biển, nước xanh gió mát, hơi nước biển mặn  bốc  lên  làm  tình  yêu   của  họ càng đậm đà thi vị hóa hơn. Dấu chân của họ đã in dậm  trên những danh lam thắng cảnh. Họ đã cùng nhau đi viếng cảnh chùa. Họ cùng cầu xin tình yêu của họ được sắt son, bền vững mãi với thời gian…
   Nhưng hình như cao xanh cũng ghen ghét với tình yêu nồng thắm của họ!  Phận má hồng phải chịu  nhiều nỗi truân chuyên hay sao?
 Một ngày nọ...
Huy được lệnh phải nhập ngũ, và phải phục vụ bên chiến trường Campuchia. Tin như sét đánh cho cả hai gia đình. Gia đình Huy thu xếp cho Huy vượt biên, để tìm con đường sống tốt đẹp hơn, có tương lai tươi sáng hơn. Dầu biết rằng trên đường vượt biển rất nhiều nguy hiểm, phần chết nhiều hơn sống…
Không còn nước mắt để nói lên hết nổi niềm của Huy và Hương Thơ. Họ đau khổ đến tận cùng. Ở lại đi nghĩa vụ quân sự, thì bảy tám phần mười là chết. Ra đi, còn chút hy vọng tìm được ánh sáng cuối đường hầm. Họ bịn rịn gạt lệ chia tay nhau và không hẹn ngày gặp lại. Ôm chầm lấy người yêu, Hương Thơ nức nở thủ thỉ:
-Anh đi ráng giữ gìn sức khỏe. Nơi quê nhà, ngày đêm em sẽ cầu nguyện cho anh gặp được nhiều may mắn. Tương lai phía trước, tùy anh định liệu. Tình yêu chúng mình xem ra vô vọng vì ngăn cách ngàn trùng. Thật là cung đàn lỗi nhịp. Em thầm cầu mong cho anh gặp người ý hợp tâm đầu. Hạnh phúc của anh cũng là hạnh phúc của riêng em.
Âu yếm ôm người yêu vào lòng, Huy thỏ thẻ nói:
 -Dầu hoàn cảnh nào, hình bóng em không bao giờ  phai nhạt trong trái tim anh. Nếu được bình yên đến bến bờ tự do. Sau một thời gian, anh sẽ về thăm em và sẽ làm thủ tục rước em theo. Em có chịu không?
Sung sướng bên người yêu, Hương Thơ nũng nịu trả lời:
-Còn gì hạnh phúc hơn, phải không anh? Tình yêu chúng mình đẹp mãi với thời gian bất tận.
 * * *
 Hành trình vượt biên của Huy cũng lắm gian nan, khổ cực, với phong ba bão táp liên tục. Nhưng rồi sau cơn mưa trời lại sáng, tàu của Huy cũng đến được Mã Lai gần đợt cuối cùng trước ngày đóng cửa không tiếp nhận thuyền nhân. Thật hú hồn cho Huy và những người cùng đi chung trên chiếc tàu đó.
   Những ngày ở đảo với thời tiết thật khắc nghiệt, mưa nắng bất thường. Cái nóng cháy da, làm người và vật uể oải. Đêm về, cô đơn lạnh lẽo thiếu vắng tình thương người thân an ủi. Huy buồn rầu nhớ thương cha mẹ và Hương Thơ vô cùng. Những kỷ niệm hiện về làm ray rứt lòng chàng. Huy tự trách mình:
-Sao mình không can đảm ở lại, đi nghĩa vụ quân sự. Sang nước Campuchia phục vụ một thời gian rồi trở về sống bên cạnh Hương Thơ có phải hơn không?.
  Vượt biên đến đây, nay thân mình còn đang bấp bênh, chưa được quốc gia thứ ba đón nhận. Cứ chờ đợi mỏi  mòn, ngày này qua tháng khác, không biết đến  bao  giờ Huy mới được đến quốc gia thứ ba đây? Cuộc sống của Huy như chiếc thuyền không có bến đậu, thì làm sao dám ước mơ có ngày được gặp lại Hương Thơ để rước nàng theo chung sống đây?

Lênh đênh trôi dạt trong mưa gió,
Bão táp phong ba chẳng bến bờ,
Tương lai sự nghiệp mong manh quá,
Thử hỏi làm sao dám ước mơ…

      Ngày tháng chờ đợi được định cư ở nước thứ ba quá mỏi mòn. Thời gian trôi qua chậm chạp trong tuyệt vọng…
Với bao âu lo tương lai mù mịt, Huy mất hết tinh thần định hướng cho tương lai. Ngày xuống thuyền vượt biên háo hức bao nhiêu, thì ngày nay Huy lại thất vọng bấy nhiêu. Chàng cố quên đi cái hiện tại đau thương, khỏa lấp tương lai mù mịt của mình qua sách vở.
Để gượng vui, ngày ngày, Huy siêng năng tới lớp học ESL với bạn bè cùng cảnh ngộ. Trong lớp học nầy, Huy là người có kiến thức rộng, lại học giỏi, chàng hay giúp đỡ bạn bè yếu kém, nên rất được bạn bè quý mến. Trong số đó có Thủy Tiên, một cô gái có cái nhan sắc khá đẹp, nét đẹp Á Đông hết sức dễ thương, đầy sức quyến rũ. Nàng có thân hình cân đối, mắt phượng mày ngài. Nụ cười xinh xinh càng tăng thêm vẻ đẹp bội phần. Qua hình ảnh đó, lòng Huy cảm thấy thương nhớ Hương Thơ vô cùng.
Thủy Tiên có thân  nhân  ở  Mỹ  tiếp  tế  thường xuyên,  nàng tiêu xài rất rộng rãi, và cũng  hay  giúp  đỡ bạn  bè  ở chung trại. Nghe đâu nàng  có  điều  kiện  sẽ được  định  cư  nước Mỹ trong một ngày không xa lắm.
  Trong thời gian ở đảo, Thủy Tiên có cảm tình đặc biệt với Huy. Anh chị em học chung lớp, hay cáp đôi Huy và Thủy Tiên với nhau. Thỉnh thoảng họ có dịp đi lao động, hoặc hội họp ca hát hay du ngoạn...Lần hồi cảm tình giữa hai người ngày càng nẩy nở, tiến xa hơn tình bạn bình thường…
Thủy Tiên là cái phao có thể giúp cho Huy sớm đạt được mơ ước định cư ở Mỹ. Những ngày trống vắng, Huy thường gặp Thủy Tiên để trao đổi bài vở và để tâm tình tìm hiểu nhau thêm.
  Một hôm, Huy bị cảm sốt nặng. Được tin, Thủy Tiên vội vã đến thăm và chăm sóc  Huy thật tận tình, chu đáo . Nàng ân cần nhắt nhỡ :
-Em đã nấu cháo xong, anh cố gắng ăn nhiều cho lại sức.
-Anh nhớ uống thuốc  để mau lành bệnh...
Thấy Huy vẫn nằm im lặng trong cơn thiếp mê man .
Thủy Tiên chạy vội đến bên giường bệnh, lo lắng rờ  lên trán Huy. Nàng hốt hoảng thốt lên :
-Anh nóng sốt nhiều quá! Em phải chở anh lên bệnh xá khám bệnh mới được !.
Nghe tiếng Thủy Tiên nói lớn, Huy mở mắt thều thào nói :
-Anh không sao, cám ơn em đã lo lắng cho anh nhiều quá. Thật vô cùng cảm động.
Giằng co mãi, Huy đành phải nghe lời Thủy Tiên. Nàng vội vã đưa Huy đến bệnh xá khám. Những ngày kế tiếp, Thủy Tiên thường xuyên săn sóc miếng ăn, miếng uống cho Huy thật chu đáo…
  Khi Huy lành bệnh, cũng là lúc tình yêu giữa hai người quá chín mùi. Hai tâm hồn trẻ cô đơn, yêu nhau tha thiết, không có gì cản trở. Họ lao vào cuộc tình đầy cám dỗ mãnh liệt. Thế rồi, Thủy Tiên và Huy công khai sống chung với nhau như đôi vợ chồng. Họ nhờ ban chỉ huy trại tị nạn cấp giấy tờ chứng minh hẳn hòi.
  Ngày Thủy Tiên chính thức được định cư ở Mỹ, cũng là ngày Huy được tháp tùng đến xứ cờ hoa. Huy yêu Thủy Tiên cuồng nhiệt, với những ái ân bất tận đêm ngày. Bên cạnh đó, tình yêu đầu đời trong trắng với Hương Thơ vẫn nhẹ nhàng len lỏi vào một góc của tâm hồn chàng. Tình yêu đầu đời với Hương Thơ, như cơn gió thoảng làm mát dịu tâm hồn Huy. Nó gặm nhấm trái tim cuồng si của chàng trai đa tình, lãng mạn.
   Huy sang Mỹ, bắt đầu cuộc sống mới lạ hoàn toàn. Chàng đi làm bán thời gian và cố gắng đi học để tiến thân sau này. Huy đã bắt được liên lạc với gia đình cha  mẹ ruột của Hương Thơ.
Kẻ chân trời, người góc bể, hơn nữa bên cạnh Huy đã có bóng hình Thủy Tiên ngự trị, nên chàng đã lạnh lùng gởi thơ về gia đình Hương Thơ nhắn gởi nàng mấy lời:
-Em hãy quên đi chuyện tình năm cũ. Mạnh dạn lựa chọn  cho mình  một nơi xứng đôi vừa lứa để trao thân gởi phận. Đừng bao giờ nhớ đến anh. Phần  anh, coi  như anh  đã chết trên đường vượt biển. Em đừng bao giờ nghĩ tới. Vĩnh biệt em.
                                    * * *
Phần Hương Thơ, tình yêu đầu đời không thể xóa nhòa trong ký ức của nàng một cách dễ dàng được. Từ ngày Huy vượt biên, Hương Thơ biếng ăn mất ngủ, tinh thần sa sút trầm trọng. Nàng như cành hoa thiếu nước, đang héo tàn trông rất thảm thương. Hương Thơ là con gái lớn của một gia đình khá giả. Cha mẹ Hương Thơ không đủ can đảm nhìn đứa con gái cưng yêu của mình ngày một tàn tạ. Hai ông bà đã chạy chọt, móc nối cho Hương Thơ được đi vượt biên theo diện bán chính thức. Chuyến đi trót lọt dễ dàng. Ngày Hương Thơ đến đảo, thì Huy cũng vừa lên đường sang Mỹ, nên hai người không có dịp gặp nhau.
Sau mấy tháng ở đảo, Hương Thơ được người thân ở Mỹ bảo lãnh nên được định cư sớm.
 Nhận được tin Hương Thơ đã tới Mỹ, Huy rất vui mừng, nhưng chàng nghĩ:
-Hương Thơ chỉ là một người tình trong trắng, nên không có gì thiệt thòi cho nàng cả. Còn với Thủy Tiên, Huy đã kết thành vợ chồng có hôn thú hẳn hòi. Nàng đã đem trinh tiết và cả tấm lòng chân thật hiến dâng cho Huy rồi. Huy phải có trách nhiệm, không thể bỏ Thủy Tiên được. Vả lại, nhờ có Thủy Tiên nên Huy mới được đến Mỹ sớm. Nếu không có nàng, chưa chắc gì Huy được  đến  nước  Mỹ? Thủy Tiên vừa là người vợ, vừa là người ân. Nàng thật  đáng  cho  Huy trân quý nhứt đời.
  Huy tự nguyện, dù hoàn cảnh nào cũng không bao giờ phụ bạc Thủy Tiên cả. Nhưng khi nghe lời nhắn tha thiết của Hương Thơ, sau vài phút đắn đo suy nghĩ, lòng chàng rạo rực nhớ người yêu cũ. Không kềm chế được lòng mình, Huy nhanh chóng quyết định tìm đến thăm nàng, vì dù sao Hương Thơ vẫn là người yêu đầu đời, mà Huy không thể nào quên được.
-Anh rất vui mừng gặp lại em. Lâu nay em vẫn khỏe chứ?
  Khi đối diện với người yêu cũ, người mà Huy đã đặt trọn tình yêu suốt một thời gian dài từ ngày thơ ấu đến lúc trưởng thành. Với bao kỷ niệm vui buồn luôn luôn chia xẻ cho nhau. Lòng Huy quặn thắt đến tê tái, Huy lặng yên đứng nhìn Hương Thơ mà lòng xót xa không ít. Trong khi Hương Thơ thấy Huy đến thăm. lòng mừng khôn xiết. Nàng chạy ào tới ôm chầm lấy Huy hôn lấy hôn để một hồi, rồi gục đầu vào vai Huy thổn thức:
-Anh có biết không? Em nhớ thương anh nhiều lắm. Nhớ anh đến biếng ăn biếng ngủ, xác thân tiều tụy, héo gầy đến như thế này đây, anh đã trông thấy tường tận chưa?
Vừa nói Hương Thơ vừa khóc tức tưởi. Hai tay nàng ôm chặt lấy Huy như sợ chàng chạy mất.
  Lúc mới gặp Hương Thơ, Huy muốn nói thật cho nàng biết rằng chàng đã có vợ rồi, và định ngỏ lời khuyên nàng nên quên mối tình ngây  thơ  năm  cũ,  để tìm cho mình một đối tượng khác xứng  đáng hơn. Nhưng với những cử chỉ âu yếm, mơn trớn, vuốt ve cùng những lời tâm tình thắm thiết của Hương Thơ, bỗng dưng lòng Huy trỗi dậy một thứ tình thương mãnh liệt khó diễn tả. Huy và Hương Thơ không tự kềm chế được sự rạo rực của lòng mình.
 Thỏa mãn được niềm thương nổi nhớ sau bao ngày xa cách. Huy đăm chiêu suy nghĩ, lương tâm vầy vò ray rức đay nghiến, Huy chẳng biết tính sao?
- Cả hai cô gái, chàng đều nặng tình nặng nghĩa, cả hai đều có nét đẹp tuyệt vời, Chàng chẳng biết chọn ai, bỏ ai? Huy chợt nghĩ ra một ý táo bạo:
-Đánh cả cụm, rồi việc tới đâu hay tới đó!
 Thế rồi, Huy âm thầm sắp xếp cho mình một chương trình đặc biệt. Chàng dối vợ để có thể thường xuyên lui tới ăn nằm với Hương Thơ.
  Một hôm, Huy đưa Hương Thơ đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn. Chàng biến sắc mặt khi nhìn ra trước cửa nhà, chợt thấy Thủy Tiên vừa ngừng xe. Nàng đang ung dung bước vào nhà. Viện cớ hết nước đá, Huy cần phải đi mua ngay, chàng vội vàng chuồn đi khéo léo:
 -Hết nước đá rồi, để tôi đi ra tiệm mua.
Mấy tiếng đồng hồ chờ đợi,  không thấy Huy về, ai nấy cũng bàn tán, xầm xì to nhỏ. Hương Thơ tự lên tiếng phân bua bênh vực người yêu :
-Chỗ lạ, có lẽ anh ấy đã bị lạc đường rồi chăng?      
   Đúng  như  ý nghĩ  của Hương Thơ, sau khi hú hồn canh  chừng  Thủy Tiên ra về, Huy dã lã bước vào nhà lên tiếng phân trần:
   -Thành thật xin lỗi các bạn. Lạ đường nên bị lạc, làm mọi người phải trông chờ. Mong các bạn thông cảm cho.
Mọi người vui vẻ tham dự cuộc vui cho đến khi tàn cuộc chia tay ra về.
                                           * * *
  ... Một sự tình cờ đưa đến. Cô ruột của Hương Thơ quen thân với  mẹ của Thủy Tiên. Trong  một  cuộc  họp mặt bạn bè. Tình cờ, hai “ tình địch ” Thủy Tiên và Hương Thơ ngồi cạnh nhau, chung một bàn tiệc. Họ dễ dàng làm quen, chuyện vãn với nhau. Cả hai tỏ ra thân thiện, tâm đắc vô cùng. Họ hỏi thăm nhau đủ thứ chuyện. Từ chuyện làm ăn, chuyện tình cảm, chuyện gia đình ...
   Thủy Tiên lục lọi trong ví, đưa ra một tấm hình hai vợ chồng nàng đi dự đám cưới khoe với  Hương Thơ :
  -Chồng mình đây !
  Chưa kịp trông hình, Hương Thơ chìa ra một tấm hình mới chụp hôm nàng và Huy đi dự  party nhà một người bạn của Huy. Nàng mau mắn  nói :
  -Người đứng cạnh mình, là người yêu mình mới gặp lại sau một thời gian dài xa cách. Chúng tôi đã hoạch định chương trình đám cưới trong một ngày gần nhứt. Khi đó, mình sẽ mời bạn tham dự .
   Hai người cầm hình vừa trao đổi nhau, chăm chú nhìn. Cả hai cùng  buộc miệng  ngạc nhiên  nói:
  -Ô kìa ! Sao hai người trong hai tấm hình lại giống người như  hai giọt nước thế này !
 Hương Thơ tái mặt lên tiếng trước:
 -Chồng của Thủy Tiên tên gì? 
  -Anh ấy tên Huy !
  Hương Thơ  giật mình biến sắc, nàng nghĩ thầm:
-Không lý nào người giống người, mà tên lại trùng tên?
 chẳng khác gì Hương Thơ, mặt mày Thủy Tiên cũng biến sắc nhợt nhạt, tim đập mạnh liên hồi như tiếng trống ngủ liên. Tay chân Thủy Tiên run lên, đứng không muốn vững nữa, khi họ phát giác ra hình người yêu của Hương Thơ, và hình của chồng Thủy Tiên chỉ là một.
Đất trời như quay cuồng, đảo lộn. Cả hai đều choáng váng mặt mày và không ngớt lời nguyền rủa kẻ đã lừa dối, gian xảo trong tình yêu ngây thơ trong trắng của họ.
Lòng hận thù tràn ngập trong lòng, Hương Thơ và Thủy Tiên, bắt tay nhau thề nguyền kết tình chị tình em. Cấu kết nhau, nhất quyết dạy cho Huy một bài học đáng giá để đời cho kẻ lừa tình,“ bắt cá hai tay ”. Cả hai thề quyết chặt lòng chặt dạ, cho Huy “ de ” luôn, để chàng trở về con số không trong tình cảm tham lam của mình.
   Sau một thời gian chui rúc sống cô đơn trong hối tiếc, trong sự vầy vò đay nghiến của lương tâm. Huy đã để mất cả hai người con gái dễ thương, mà lúc nào chàng cũng trân quý nhất trên đời. Và có lẽ chẳng bao giờ Huy có thể tìm lại được…
   Thời gian cũng là liều thuốc thần diệu, chữa lành vết thương lòng. Ba năm sau, Huy gặp Hoa, một người con gái  có cảm tình sâu đậm với chàng.  Để quên hình bóng của hai người đàn bà đã đi qua  đời  Huy. Họ  đã  để  lại cho chàng vết thương lòng không thể ngừng rỉ máu.
 Sau một thời gian ngắn ngủi tìm hiểu, hẹn hò với Thúy Hoa. Một buổi đẹp trời đi chơi với nhau, Huy tươi cười đeo chiếc nhẫn vào tay Thúy Hoa với lời cầu hôn thắm thiết :
   -Anh xin cưới em, em có bằng lòng không hả Hoa?
  Ngả đầu vào ngực Huy, Thúy Hoa nũng nịu:
  -Tùy anh quyết định, miễn suốt đời anh thương em là được. Góc biển chân trời nào em cũng bên cạnh anh , không rời nửa bước, không ngại gian nan vất vả !
Cuộc sống tưởng chừng sẽ bình thản, êm trôi bên cạnh người vợ với hai đứa con lần lượt ra đời. Huy quyết tâm chí thú làm ăn, dành dụm tiền nuôi vợ, nuôi con.
    Thắm thoát mười năm đã trôi qua, Huy chưa một lần hội ngộ với một trong hai người đàn bà đã đi qua trong đời chàng. Mặc dù biết họ đang sống trong cùng một quận hạt, một thành phố với mình. Nhưng Huy không buồn tìm kiếm họ khi họ đã âm thầm vứt áo ra đi.
 Thế rồi trong một tiệc cưới của bạn, tình cờ Huy gặp lại Thủy Tiên. Bốn mắt nhìn nhau, lòng nghẹn ngào khó tả. Một thoáng kỷ niệm hiện về. Thủy Tiên rơi lệ. Không dấu được nỗi lòng mình, Huy cũng lấy khăn lau nước mắt . Mọi cử chỉ của hai người đã thu gọn trong đôi mắt tinh đời của Hoa . Nhưng nàng cố đè nén lòng ghen tức. .Hoa ngấm ngầm tìm hiểu thái độ của chồng và người đàn bà mới gặp nầy.                                                                                                                                                                        Sau vài phút bàng hoàng, Huy lấy lại được bình tĩnh, lên tiếng ân cần thăm hỏi Thủy Tiên:
    -Bao nhiêu năm nay Thủy Tiên vẫn khỏe chứ ? Tình trạng gia cảnh của Thủy Tiên lúc nầy ra sao?
   Vẫn giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào như ngày nào, pha chút trách móc giỗi hờn, Thủy Tiên nhỏ nhẹ trả lời:
  -Mười năm rồi, em mới hân hạnh được nghe lời thăm hỏi của anh. Vẫn với giọng nói quen thuộc đó, mà bây giờ, sao em có cảm giác như xa xôi ngàn dậm. Hiện nay, em rất hạnh phúc bên chồng với  hai  con. Một  đứa con riêng của em và một đứa con chung với chồng em hiện giờ.
  Huy lấy tay vuốt ngực mình. Chẳng biết có phải chàng muốn đè nén nỗi lòng khao khát nhớ thương người vợ cũ. Nàng đã âm thầm xa lánh chàng hơn mười năm về trước. Hay chàng muốn gởi gấm cho người năm xưa hiểu rằng, chàng cũng đau khổ trong lòng không ít khi bất ngờ được tao ngộ hôm nay? Nén cơn xúc động, Huy ngượng ngùng giới thiệu vợ mình với Thủy Tiên. Hai người đàn bà bất đắc dĩ nắm tay nhau, thăm hỏi vài câu xã giao hời hợt.
   Tàn tiệc, trước khi ra về, họ trao đổi số điện thoại, địa chỉ cho nhau. Huy chia tay Thủy Tiên với lòng bùi ngùi thương tiếc.
  Về đến nhà, Hoa gặng hỏi chồng:
 -Anh có nghe rõ  bà Thủy Tiên nói bả có mấy đứa con  không?
  Huy đang thả hồn vào suy tư, khi nghe vợ hỏi Huy ngớ ra, không biết trả lời sao với vợ. Chàng đang bẽn lẽn, thì tiếng Hoa như xách mé chồng:

                                                          

-Chị ấy bảo có hai con, một đứa con riêng được  mười tuổi và một đứa con chung với chồng.
  Như mất bình tĩnh trước câu hỏi đượm đầy ý hoài nghi của vợ. Huy ngồi xuống giường gục đầu suy nghĩ..
  Sáng hôm sau, khi Hoa đi làm sớm. Huy vội gọi điện thoại cho Thủy Tiên để biết rõ hư thật.
-Nghe em nói có một đứa con riêng hả? Con của ai thế, trai hay gái vậy hả em?
 Bên kia đầu dây, giọng Thủy Tiên vẫn ngọt ngào:
 -Con ai thì chắc hẳn anh đã biết! Mười năm trước, em đã chung sống với anh kia mà! Nó là gái, rất đẹp và ngoan hiền, dễ thương. Chồng em rất cưng chiều nó. Không có thói bạc đãi con riêng của vợ đâu? Anh đừng quan tâm làm gì. Đã mười năm dài đằng đẵng, quen rồi anh à. Cám ơn anh đã có lòng thăm hỏi đến con.
  Với giọng đượm nét đau buồn không ít
  -Dầu gì đi nữa, mong em nên nghĩ chút tình xưa, xin em cho anh được phép gặp con?
   Do dự một hồi, Thủy Tiên nhẹ nhàng từ chối. Nhưng qua điện thoại, Huy hết lời năn nỉ ỉ ôi, Thủy Tiên động lòng trắc ẩn, nàng chọn ngày giờ để Huy được gặp mặt con một lần. Nàng nói nhanh :
-Nghỉ đến tình xưa, em chỉ cho anh  gặp con một lần mà thôi, và lần gặp nầy không quá một giờ !
   Đến chỗ hẹn, Huy hớn hở mừng con, ôm chầm lấy nó vào lòng. Nhưng nó tỏ ra dửng dưng không một chút xúc động, Huy cố tìm cách hỏi thăm con  điều  này điều nọ. Chàng cố gợi chuyện cho con  nói, nhưng  nó  cứ  nín thinh không thèm trả lời gì cả. Thấy vậy Thủy Tiên lên tiếng:
-Thùy Hạnh, con chào ba con đi! Ông nầy là ba ruột của con đó!
  Con bé lắc đầu nũng nịu, không chịu trả lời gì cả, chỉ lên tiếng đòi về. Không biết con bé thấy người lạ mắc cỡ, hay nó có ý giỗi hờn cha ruột của nó chăng?
 Thấy con đã gặp Huy hơn hai giờ, mà con bé vẫn như còn xa lạ. Nó không muốn nói chuyện với ba ruột của nó. Con bé một hai đòi về. Thấy vậy, Thủy Tiên từ giã Huy đưa con về.
Đứng nhìn Thủy Tiên dẫn con đi, lòng Huy bùi ngùi thương tiếc.
 -Vợ đẹp như thế, con xinh như thế, mà giờ thuộc của người ta...  Huy như đứt từng đoạn ruột…
  Phần Thủy Tiên, sau mười năm xa cách, nay gặp lại người chồng đầu đời đã bị mình tự ý bỏ rơi. Nàng thấy lòng xúc động bồi hồi không ít. Nhưng thương mà giận, giận mà thương, lòng Thủy Tiên ngổn ngang trăm mối. Thế rồi vì tình xưa nghĩ cũ, nàng không thể từ chối những lần hẹn hò của Huy lấy cớ thăm con. Quả là “ vợ chồng cũ không rủ cũng tới.”
   Từ ngày gặp lại Thủy Tiên, Huy hay viện cớ nầy cớ nọ, để vắng nhà luôn. Hoa để ý sinh nghi chồng mình có tình ý với người vợ cũ. Nàng ghen tương ngấm ngầm. Mặc dầu không có chứng cớ rõ ràng chồng mình đang dan díu với người vợ trước. Nhưng Hoa vẫn cứ  ghen  lên
ầm ĩ  trong  lòng. Vì  quá  ghen  tương, Hoa  trở  nên  mù quáng. Nàng trả thù cho bõ ghét chồng, người đã làm thương tổn đến tự ái trong lòng nàng. Hoa tự tìm đến gã đàn ông đã từng đeo đuổi nàng trước kia, để xin dâng hiến trả thù chồng. Lần đầu tiên tự nguyện hiến dâng cho gã đàn ông ấy, Hoa thỏa mãn lòng ghen tức chồng bấy lâu nay. Ăn quen  bén  mùi, Hoa  không dừng lại được trước sức  cám  dỗ tuyệt  vời  của gã đàn ông nầy. Hoa đưa đơn xin ly dị chồng, mang theo hai đứa con  nhỏ để chung sống với gã đàn ông đó.
                                                                                                                                                                                                                                                                                                                               Phần Thủy Tiên, sau mười năm xa cách, nay gặp lại người chồng đầu đời đã tự mình bỏ rơi, nàng cũng thấy lòng xúc động bồi hồi, nhưng nay đã có chồng & có con, nên sau nhiều đêm su nghĩ, nàng thấy không thể tiếp tục phản bội chồng nữa…Người đàn ông có tấm lòng vị tha thương đã yêu thương chiều chuộng  nàng hết mục, và con riêng của vợ  một cách thật  tình  như con ruột. Nàng từ từ xa lánh Huy, người đàn ông  “ có mới nới cũ, không chung tình trước mọi hoàn cảnh khó khăn gặp phải…”
  Lại thêm một bị vợ bỏ, Huy  ôm mối hận lòng, chẳng  biết  đến  bao  giờ  nguôi ? Rồi cuộc đời chàng sẽ về đâu? Đã ba người đàn bà từ trong vòng tay âu yếm của Huy đã mạnh dạng vứt áo ra đi không một chút tiếc thương.
   Để trốn chạy nỗi cô đơn nơi xứ lạ quê người, Huy quyết định thực hiện một chuyến trở về quê. Chàng muốn tìm hơi ấm tình yêu nơi một người con gái hiền lành, chất phác mộc mạc nào đó, ở một vùng nông thôn, bưng biền hẻo lánh, hay nơi miền sơn cước hoang vu của núi rừng quê hương; để lấp vào khoảng trống tình cảm của cuộc đời một chàng trai bất hạnh. Nhưng rồi không biết cuộc đời bất hạnh của Huy có tiếp diễn nữa không hay sẽ dừng lại. Hy vọng với kinh nghiệm đau thương đã qua, Huy sẽ chín chắn hơn trong vấn đề đôi lứa. Chàng không còn ý định bắt cá hai ba tay, để chuốc thảm thương...

Ngao ngán làm sao một kiếp người,
Bởi đời giẵm nát cả hồn tôi.
Tâm tư trĩu nặng tình ai đó?
Hạnh phúc! Tương lai! Mất cả rồi!...


Nguyễn Ninh Thuận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét