Nhân Lễ Mother’s Day, Nguyễn Ninh Thuận & Thân Hữu xin góp những bài thơ nói lên nỗi lòng thương nhớ Mẹ
Bài Xướng
DÂNG NGÀY LỄ MẸ
Nguyễn Ninh Thuận
Sinh
thành dưỡng dục ngút tầng mây
Lễ mẹ
cùng cha sắp đến ngày
Thuở
trước thanh xuân nuôi trẻ dại
Thời nay
tuổi thọ buộc( cột) thân gầy !!!
Công ơn
trời bể con ghi nhớ
Phước đức
gia tiên cháu dựng xây
Quà biếu
đáp đền dâng phụ mẫu
Bài Họa
NHỚ NGÀY LỄ MẸ
Lê Bá Lộc
Bùi ngùi lễ mẹ ngóng chân mây
Kể biết bao nhiêu những tháng ngày
Quặn gánh đường xa thân ốm yếu
Mòn vai ngõ tối xác hao gầy
Tình thâm nghĩa trọng càng nên giữ
Đạo lý nhân tình gắng đắp xây
Biển nhớ trùng trùng cơn sóng dậy
Mênh mông kỷ niệm cứ vơi đầy
Bài
họa :
DÂNG
NGÀY LỄ MẸ
Đông Phong
Xướng
họa vui buồn mượn gió mây
Không
quên Lễ Mẹ, đếm từng ngày
Nào
khi khốn khó, tâm đòi đoạn
Nay
đã già nua, xác đét gầy
Dưỡng
dục cưu mang đền đáp trả
Sinh
thành mơ ước điểm tô xây
Mừng
vui con cháu dâng quà biếu
Kỷ
niệm thân thương chứa chất đầy…
MẸ LÀ
Hoàng Thy
Mẹ là dòng suối trong lành,
Chảy vào thấm cánh đồng hoang khô cằn,
Để cho đất đá nảy mầm,
Ngàn hoa đua nở muôn phần đẹp tươi.
Mẹ là những áng tơ trời,
Dệt thành nhung gấm cho đời con mang,
Mẹ là tơ lụa cao sang,
Cho con khoác mảnh hành trang vào đời.
Mẹ là những tiếng đầu môi,
Khi con bập bẹ nói lời đầu tiên,
Mẹ là âu yếm triền miên,
Cho con vào mộng êm đềm giữa khuya.
Mẹ là làn gió ban trưa,
Êm như tiếng hát xa xưa vọng về,
Đẹp hơn cả những vần thơ,
Vỗ tròn giấc ngủ mộng mơ yên lành.
Mẹ là tia nắng bình minh,
Chiếu trên ngọn cỏ lung linh sáng ngời,
Tưới vào khóm cúc vàng tươi,
Khoác lên rực rỡ một trời sắc hương.
ĐÊM
GIAO THỪA BUỒN
Phương
Lan
( Tặng những bà mẹ bị bỏ
quên ở trong Viện dưỡng lão)
Có
phải con về trong giấc mơ
Khiến mẹ mừng vui mắt lệ
mờ
Nhưng đêm chưa tàn, mộng
đã vỡ
Giật mình tỉnh giấc vẫn bơ
vơ
Trong ký ức phai mờ
Hình ảnh lũ cháu thơ vẫn hiện
Lòng mẹ quặn đau khi nghĩ đến
Phút cuối cùng vĩnh biệt những người thân
Sao con không tới? dù chỉ
một lần
Để mẹ đi khỏi bận tâm ray
rứt
Tự lâu rồi mẹ vẫn hằng ao
ước
Chiều cuối năm được về mái
nhà xưa
Cùng con cháu, mẹ vui đón giao thừa
Một lần thôi cho thoả lòng mong nhớ
Bao năm qua mẹ vẫn ngồi tựa cửa
Chờ mong con, mẹ thầm đếm từng giờ
Tiếng bước chân cũng làm
mẹ mừng rỡ
Rồi thất vọng, mẹ lại buồn
ngẩn ngơ
Màn đêm buông càng tăng
thêm nỗi nhớ
Hành lang vắng hắt hiu ánh
đèn mờ
Chắc con quên những lời hẹn vu vơ?
Nhưng mẹ nhớ nằm lòng lời con hứa
Tự nhủ thầm cố chờ thêm chút nữa
Mẹ chờ hoài cho tới giờ phút cuối
Những cơn đau làm tim mẹ
buốt nhói
Mẹ rùng mình nhắm mắt tay
buông xuôi
Phút lâm chung không có
lấy một người
Tiễn đưa mẹ đi về miền
chín suối
Trút hơi tàn sau cơn dài hấp hối
Mẹ âm thầm ra đi trong đơn côi
Quanh mình mẹ vẫn chỉ là bóng tối
Ôi! con cháu mẹ giờ đâu cả rồi?
Cớ Gì Dương Nội Nặng Tay
Lê Thị
Việt Nam
Dương Nội đau oằn hỡi nước mây,
Quyền uy qui hoạch biết đâu ngày?
Thương Cha tù ngục thời chân giã...
Khóc Mẹ nghênh đòn phận héo gầy!
Lửa giận dân-oan trường sóng nhiệt,
Thâm canh tuổi hận ngút thành xây...
Máu tươm suối mắt rơi đêm quạnh,
Tin ai khiếu kiện nhiễu nhương đầy?
Hỡi Mẹ! Bạo cuồng dội nước mây...
Khắp nhân gian rũ rượi...đưa ngày!
Lụy sầu dõi bước ngời chân tướng...
Mùa thắp hồn hoang bóng hạc gầy!
Nhớ đất ngàn xưa ơn dựng nghiệp...
Thương trời cư ngụ mối giềng xây!
Sinh cơ lập nghiệp từ muôn thuở...
Trời! Bỗng quằn đau thất vọng đầy!
Lê Thị Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét