Nguyễn Ninh Thuận viết theo ký ức những bài học thời tiểu học trong
Luân Lý Giáo Khoa Thư.
Thuở
xưa, có hai vợ chồng nhà giàu kia lấy nhau lâu lắm, mà không có con để nối dõi
tông đường. Hai ông bà đã tốn bao tiền của để chạy chữa thuốc thang. Sau một thời
gian chạy chữa, bố thí tiền của cho người nghèo khổ và đi tới những Chùa Chiền,
Đền Miếu...để cầu xin với trời đất cùng các đấng thiêng liêng soi xét lòng
thành của mình thì may ra sẽ có một mụn
con.
Một thời gian sau,
bà vợ có thai và sinh được một đứa con trai bụ bẫm trông thật kháu khỉnh, dễ
thương. Họ đặt tên cho bé là Bình An. Hai vợ chồng mãn nguyện, sống hạnh phúc
bên đứa con trai và luôn cầu nguyện cho con mình được mạnh khỏe như cái tên mà
họ đã đặt. ..
<!> ….Sáu năm sau, bà mẹ mang một chứng bệnh nan y. Bệnh bà một ngày một
trầm trọng hơn mặc dù đã chạy chữa thuốc men khắp nơi. Bà ta biết mình sắp chết.
Trong giờ phút hấp hối, bà cầm tay con đặt vào tay chồng và thều thào nhắn nhủ
cùng chồng :
- Tôi sắp ra đi, con chúng mình còn quá thơ dại.
Tôi sợ sau này, con sẽ gặp cảnh mẹ ghẻ con chồng. Nó sẽ khổ biết chừng nào!..
Nói xong bà thương cảm và ngất đi trong giây
lát. Hai cha con nhào tới ôm bà khóc thảm thiết...
Người vợ cố nhướng đôi mắt lên nhìn chồng,
nhìn con và thều thào nói tiếp :
- Ông hứa với tôi, bất cứ giá nào ông cũng phải
lo bảo bọc, thương yêu con chu toàn.. Có như thế tôi mới được yên lòng nhắm mắt
ra đi .
Người chồng cố nén tiếng khóc và chậm rãi nói
vào tai vợ :
- Tôi xin hứa với bà, tôi sẽ ờ vậy nuôi con…
Tôi sẽ cố gắng nuôi con khôn lớn. Bà yên lòng; Bà đừng bận tâm lo nghĩ gì về
cha con tôi !
Người vợ từ từ nhắm
mắt, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện...
...Thời gian thấm thoát trôi qua, người chồng
với cảnh gà trống nuôi con, trải qua biết bao là cực nhọc lo toan... Nhưng với
một sức lực phi thường, một ý chí cương quyết, và hình ảnh người vợ hiền trước
phút lâm chung đã không phai nhòa trong ký ức ông... Ông đã nuôi con khôn lớn,
để lại sản nghiệp, ruộng vườn cho Bình An cai quản và cưới vợ cho con. Sau đó vợ
Bình An đã sinh một cháu trai kháu khỉnh.
Khi đứa cháu lên sáu tuổi, thì sức khỏe ông lại
càng sa sút dần dần. Lúc đầu ông còn tự lấy được thức ăn cho mình. Lần lần vì sứ
khỏe yếu kém, ông lại bị bệnh run tay, bao nhiêu tô chén dùng để ăn cơm, ông đều
làm rơi rớt đổ bể hết! Bình An thấy chén bát cứ bị cha già đánh rớt vở đi nên
suy nghĩ:
- Thôi thì mình gọt dừa mấy cái gáo dừa cho
cha già dùng hàng ngày, thay tô chén. Nó có
rớt xuống đất cũng không bể và nếu có bể cũng đỡ tốn tiền mua chén tô mới!
Bình An nghĩ sao làm vậy. Từ đó cha Bình An phải
ăn cơm trong cái gáo dừa, dù gia tài của cha để lại cho chàng ta vẫn còn dồi
dào sung túc. Một hôm, Bình An ra đồng trông coi gặt lúa trở về nhà. Ông ta thấy
cậu con trai sáu, bảy tuổi của mình đang lui cui gọt giũa một chiếc gáo dừa. Bình An lên tiếng ôn
tồn hỏi con :
- Con đang phá phách cái gì thế ?
Thằng con trai ngây thơ trả lời :
- Con đang làm cái gáo dừa !
- Đồ chơi con nhiều lắm cơ mà ! Cha đã mua và
gọt giũa bao thứ xinh đẹp cho con kia rồi !
- Đâu phải con làm đồ chơi cho con, Con gọt
giũa cái gáo dừa này để dành cho ba, khi ba già như ông nội . Ba sẽ có đồ dùng
để ăn đó mà !
Bây giờ Bình An mới thấm thía câu mấy câu:
“ Công cha như núi Thái sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn
chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo
con ”
Người lớn là tấm gương sáng cho con cái noi theo
! Từ đó Bình An vất bỏ hết mấy cái gáo dừa đi và hết lòng chăm sóc cha già. Cha
chàng tay run rẩy không tự ăn được, Bình An đã ân cần đút từng muỗm cơm cho cha
già. Bình An đã hết lòng chăm sóc và nuôi nấng cha già cho đến khi ông cụ nhắm
mắt xuôi tay theo vợ nơi chín suối...
Sinh
con, ai dễ sinh lòng,
Đút cơm, cho bú, ẵm
bồng tuổi thơ.
Mong con khôn lớn
cậy nhờ,
Tuổi già, đau yếu,
ai ngờ .. . hôm nay!
Bệnh cha run cả
hai tay,
Chén cầm không vững,
rơi ngay tan tành!
Sợ tốn kém, người
con đành:
“Gáo dừa thay thế, chén sành ăn cơm”!
Kể sao cho hết nguồn
cơn,
Làm con sao nỡ đền
ơn sinh thành ?
Đứa cháu trông thấy
tập tành:
Gáo dừa một cái, để
dành cho cha!
Bấy giờ cha nó hiểu
ra:
”Đời mình rồi cũng
như là ... hôm nay”!
Hối hận những điều
làm sai,
Gáo dừa vứt hết!
Hôm mai dốc lòng
Miếng cơm, chén nước
quỳ dâng,
Cha già đến lúc từ
trần mới thôi!.. .
Nguyễn Ninh Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét