Quá thương con, mẹ khuyên răn hơi khó,
Chỉ cốt mong con khôn lớn nên người.
Sự hư đời, mẹ chẳng dám dễ ngươi,
Sao con nỡ lại buông lời trách mẹ…
Nghe con trách, lòng mẹ đau như xé,
Nhũng vẫn cười, vì con đã nên danh.
Mai mốt này, con sẽ thấu hiểu rành,
Lòng của mẹ, khi con làm phận mẹ.
Quá thương con, mẹ vẫn cười con nhé!
Mẹ không hờn và không trách con đâu!
Vẫn quan tâm, vẫn khấn khứa nguyện cầu,
Cho con mãi thành công và toại nguyện…
Nguyễn Ninh Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét