Nguyễn Ninh Thuận
Soi gương chợt biết
mình già,
Tuổi xuân còn đó la
cà đâu đây!?
Trên đầu lú nhú tóc
sâu,
Chân chim xuất hiện,
mắt nâu âu sầu…
Nghĩ suy cảm thấy
rầu rầu
Nhưng Anh thì bảo…
Soi gương em tưởng
em già,
Anh thấy, em
trẻ đẹp lòa trân châu.
Quí ở kinh nghiệm
thâm sâu,
Đáy
lòng chất chứa trước sau tình đời.
Ngẫm xem trong một
kiếp người,
Đố ai tránh được
vận thời thịnh suy.
Thời gian vùn vụt
trôi đi,
Làn da xưa mịn,
nay thì nhăn nheo!
Tóc đen mượt sóng
thủy triều,
Mà nay rụng rớt,
muối tiêu bạc màu!
Xin đừng lấy thế
làm rầu,
Tuổi già
từng trải, giếng sâu ai bì!
Xin em chớ có sầu
bi,
Tuổi già thì kết
tương tri bạn già.
Thế gian chỉ có
đôi ta,
Tri âm tri kỷ tình
già có nhau…
Tâm T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét