Một khúc quanh cuộc đời Trà Mi xảy khi Trà Mi
chính thức làm vợ một bác sĩ làm chung trong bệnh viện. Ông Bác sĩ này đã có
một đời vợ, và vợ chồng họ đã chính thức chia tay nhau hơn cả năm nay. Trà Mi
mang danh vợ một bác sĩ có địa vị trong xã hội, nhưng nàng chẳng hưởng được
bổng lộc gì của ông ta mang đến. Trà Mi cũng phải tay làm hàm nhai. Hàng ngày
nàng phải làm tròn trách nhiệm của một người y tá săn sóc bệnh nhân trong bệnh
viện lớn của thành phố. Suốt ngày vật lộn với cuộc sống, Trà Mi rất mệt mỏi, về
nhà nàng còn bị mẹ chồng chì chiết kiếm chuyện khó dễ chỉ vì nàng không làm ra
nhiều tiền mang về cho bà ta. Tuân, chồng Trà Mi mặc dầu đã trưởng thành, có vợ
con, nhưng cuộc sống của chàng hoàn toàn phụ thuộc vào
mẹ. Chàng ta như đứa bé cứ bám víu vào mẹ để mẹ quyết định mọi việc trong nhà.
<!>
Cuộc sống vợ chồng của Trà Mi chả khá hơn chút nào. Nó thiệt tẻ nhạt, buồn chán trước cặp mắt cú vọ của bà mẹ chồng, luôn theo dõi từng cử chỉ của nàng dâu hiền thục. Có những lúc ở nhà thương bệnh nhân quá nhiều, Trà Mi làm việc mệt muốn đứt hơi. Về tới nhà, nàng muốn ngả lưng đôi phút, mẹ chồng đã trề môi nặng nhẹ:
<!>
Cuộc sống vợ chồng của Trà Mi chả khá hơn chút nào. Nó thiệt tẻ nhạt, buồn chán trước cặp mắt cú vọ của bà mẹ chồng, luôn theo dõi từng cử chỉ của nàng dâu hiền thục. Có những lúc ở nhà thương bệnh nhân quá nhiều, Trà Mi làm việc mệt muốn đứt hơi. Về tới nhà, nàng muốn ngả lưng đôi phút, mẹ chồng đã trề môi nặng nhẹ:
-Dâu con gì mà lười biếng chảy thây, đi làm
về là nằm dài. Gia đình đã có sẵn con mẹ già này làm đầy tớ hầu hạ cơm nước tận
tay.
Có đôi
lúc mẹ chồng nói to với Tuân, cốt ý cho nàng nghe:
-Con
liệu mà răng dạy vợ con đi chứ. Nàng dâu là phải hầu hạ mẹ chồng, phục tùng
chồng hết mực. Không phải viện cớ đi làm, rồi bỏ bê việc nhà cho thân già này
lo liệu hết đó nhé!
Tuân, chồng Trà Mi đã không thông cảm cho
tình huống của nàng, mà chàng còn như muốn đổ dầu thêm lửa.
-Em sao không chiều theo ý mẹ vậy?. Mẹ đã
già cả rồi, cần sự tịnh dưỡng nghỉ ngơi. Em phải quán xuyến, đỡ đần chuyện nhà
cho mẹ được rảnh rỗi, thong thả trong tuổi già. Mình phải hầu hạ mẹ, ai đời để
mẹ phải cực nhọc với vợ chồng mình như thế, coi sao được hả em?. Tuân đã lớn
tiếng trách cứ Trà Mi…
Những ngày đầu tháng, Tuân và Trà Mi lãnh
lương đưa cho mẹ chồng, thì trong nhà vui vẻ cả làng. Đến giữa và cuối tháng,
không có tiền bạc mang nộp cho bà, thì y như rằng sóng to gió lớn nổi lên trong
nhà, bà kiếm chuyện với nàng nầy nọ đủ thứ. Suốt trong thời gian về làm vợ Tuân
là chuỗi ngày Trà Mi đầy nước mắt buồn tủi vì phận dâu con. Cuộc sống đầy sóng
gió trong gia đình Tuân dần dần xảy ra như cơm bữa…
-Thôi thì mình phải ráng nhẫn nhục cho hết
một kiếp người. Đàng nào mình cũng qua mấy lần gãy đổ. Số mình, hồng nhan bạc
phận thì đành phải cam chịu thôi. Chạy trời không khỏi nắng. Chỉ có cách nắng
đàng nào cố che đàng đó cho qua ngày đoạn tháng mà thôi.. Trà Mi cố nén buồn
tủi và nghĩ đến thân phận của mình...
Nhưng
cây muốn lặng mà gió không ngừng. Tuấn tính tình bủn xỉn, lại bị mẹ chỉ huy nên
sóng gió vẫn luôn xảy ra. Chàng đang tâm hành động vũ phu với Trà Mi. Những vết
bầm trên mặt, trên tay chân Trà Mi làm cho bạn bè nàng phải xót thương cho thân
phận nàng không ít. Một hôm, Trà Mi đi ăn đầy tháng con của một người bạn thân.
Qua sự giới thiệu của bạn, Trà Mi làm quen với một người đàn bà tên Bạch Trúc.
Sau một hồi chuyện trò thăm hỏi thân mật, Trà Mi biết được Bạch Trúc trước kia
là vợ của Tuân. Qua lời tâm sự của Bạch
Trúc, Trà Mi càng hiểu rõ tâm địa của Tuân và mẹ chàng hơn...
...Bạch
Trúc sinh ra trong một gia đình giàu sang, tiền rừng bạc bể. Nàng khá xinh đẹp,
là con một nhà xuất nhập cảng. Tuân cố công đeo đuổi lâu ngày mới chiếm được
quả tim của người trinh nữ. Sau một thời gian dài đeo đuổi và đã được lòng Bạch
trúc, Tuân đề nghị với nàng:
-Anh đã ra trường bác sĩ. Vậy chúng ta nên
nghĩ đến chuyện xây dựng tương lai. Em bằng lòng cho anh đưa mẹ anh đến thưa
chuyện với ba má em về việc hôn nhân của chúng mình chứ?
Bạch Trúc thấy Tuân đã là một bác sĩ trẻ,
đẹp trai và có một tương lai đầy hứa hẹn, nên nàng vui vẻ bằng lòng:
-Anh tính như thế cũng phải. Chuyện của chúng
mình, ba má em đã biết. Vậy anh cứ xúc tiến việc hôn nhân của chúng mình càng
sớm càng tốt.
Thế
là một đám
cưới linh đình
được tổ chức vài tháng sau đó. Của hồi môn của cô dâu
là một căn nhà khang trang và một triệu đồng trong trương mục của Bạch Trúc.
Ngay trong ngày đám cưới, Tuân đón mẹ ruột về ở chung nhà với vợ chồng chàng.
Những ngày hạnh phúc thoáng trôi qua mau lẹ. Mẹ của Tuân luôn luôn chen vào cuộc
sống lứa đôi của vợ chồng nàng. Biết được cô con dâu có tiền bạc triệu trong
nhà băng, mẹ của Tuân bãi bôi dịu ngọt với Bạch Trúc vô cùng. Mẹ chồng cũng
như chồng của nàng dịu ngọt với nàng là
nhằm để rút tỉa tiền bạc của nàng trong ngân hàng về túi riêng của bà ấy. Bà mẹ
chồng kiếm cớ mua món này món nọ trong nhà để vòi tiền nàng. Khi thì bà ấy bảo:
-Bộ bàn ghế này cũ quá, con nên mua bộ khác
cho xứng với ngôi nhà mới.
Lúc thì:
-Ăn tiêu trong nhà chi phí nặng lắm, con đưa
thêm cho mẹ tiền chợ nữa.
-Anh muốn mua cái xe mới.... Tuân lại lên
tiếng vòi vĩnh...
Trăm thứ đều đổ lên đầu Bạch Trúc. Có những
lúc đưa tiền cho mẹ chồng mà chả thấy bà ấy mua sắm cái gì mới trong nhà cả.
Nhưng vì sự cả nể mẹ chồng, Bạch Trúc chẳng dám hở môi . Núi vàng ngồi không ăn
cũng hết, huống hồ chi tiền bạc, lần lần cũng bị hao mòn cạn túi. Bạch Trúc cũng xót ruột vô cùng. Đôi khi nàng
không đáp ứng được lời yêu cầu của hai mẹ con, thì họ mặt sưng mày
xỉa. Không khí
ngộp thở bắt đầu
xuất hiện. Mới đầu còn nhẹ nhàng sau rõ nét dần. Tuân dù là một Bác sĩ,
nhưng mọi việc trong nhà chàng đều để cho mẹ chỉ huy hết, nên hay kiếm chuyện
với Bạch Trúc hàng ngày. Cơm không lành, canh không ngọt bắt đầu xuất hiện. Lần
lần số tiền hồi môn của nàng bị hao mòn cạn lán lúc nào không hay biết. Một
hôm, Tuân khảo tiền nàng không có, chàng ta lên tiếng nặng nhẹ nàng đủ lời...
Chàng lại còn lên tiếng xúi nàng:
-Ba má em giàu có, tiền rừng bạc bể. Hôm đám
cưới của chúng mình, ba má em cho một triệu đồng như hạt cát giữa sa mạc thôi
chớ gì. Nay đã tiêu xài hết số tiền đó rồi, em về xin thêm một ít vốn, để chúng
mình mở một phòng mạch riêng nghe em...
-Ba má mới cho em một triệu đồng chưa được
bao lâu. Nay em biết ăn nói làm sao để xin tiền thêm tiền nữa hà anh? Thôi, em
không dám về xin đâu. Chúng ta liệu cơm mà gắp mắm. Từ nay chúng mình tiêu pha
cần kiệm lại thì cũng được thôi. Đưa mắt không vui nhìn chồng, Bạch Trúc lên
tiếng.
-Cô nói sao dễ nghe thế. Mang danh lấy vợ con
nhà giàu có, mà phải sống dè xẻn cần kiệm hả? Khi chưa lấy em, anh có cả khối
người thương, nhưng anh chỉ chọn em mà thôi. Đưa mắt lườm Bạch trúc, Tuân quát
lớn.
-Vậy
anh lấy tôi là nhắm vào túi tiền của ba má tôi chớ gì? Tôi đã đem về một triệu
đồng cho mẹ con anh rút rỉa hết rồi. Giờ cạn túi, anh lại kiếm chuyện với tôi
đủ điều. Tôi nhất định không xin thêm ba má tôi một đồng nào nữa. Bản mặt giả
nhân giả nghĩa của mẹ con anh đã rớt xuống rồi.. Khi tôi cầm trong tay bạc
triệu, mẹ con anh dịu ngọt rút tỉa hết. Nay tôi sạch túi thì lại kiếm chuyện
nầy nọ hả. Tức nước thì phải vỡ bờ. Tôi chán cái gia đình nầy rồi. Tất cả không
sống với nhau bằng tình nghĩa,
mà chỉ tiền bạc thôi. Xấu xa bỉ ổi lắm! Bạch Trúc gục mặt
nức nở khóc.
Thế rồi cuộc ấu đã xảy ra. Tuân lòi ra thói
vũ phu đánh đập, hành hạ vợ. Mẹ chàng chạy đến không can ngăn sự nóng giận của
con trai mình, mà còn lớn tiếng đổ dầu vào lửa:
-Cô đừng ỷ con nhà giàu, rồi nói hỗn với chồng
và dùng lời không đẹp với tôi đấy nhé. Tôi đã hầu hạ cô hết mực rồi kia mà. Tôi
không chấp nhận cô con dâu đanh đá như thế đâu nhé, liệu mà giữ thân...
Bạch Trúc giờ mới mở mắt vì sự tính toán bòn
rút của hai mẹ con Tuân. Họ lấy danh nghĩa kẻ trí thức để đi lừa gạt tình cảm
và tiền bạc của nàng. Quá tức giận Bạch Trúc gào to:
-Tôi không thể là cái túi không đáy, để cung
ứng tiền bạc cho các người nữa. Tiền bạc của ba má tôi có được cũng đổ mồ hôi
sôi nước mắt mới có được, chứ chẳng phải đơn giản như lượm lá mùa Thu rơi rụng
mà có được. Tôi thà cho kẻ nghèo khổ đói rách ăn xin, còn hơn ngoan ngoãn để kẻ
lưu manh gạt gẫm như bao lâu nay nữa...
Bạch Trúc nói toạc ra những uất ức đè nén
trong lòng bấy lâu nay cho vơi bao sầu khổ. Nói xong, nàng thu xếp đồ đạc vào
va-ly rồi xách về nhà ba má ruột của nàng với bộ mặt thảm thương. Trước khi đi,
nàng không quên lên tiếng xua đuổi mẹ con Tuân ra khỏi nhà:
-Vì không thể chịu đựng được cảnh sống nầy,
nên tôi buộc lòng phải trở về với cha mẹ tôi. Hai mẹ con anh nên biết điều mà
dọn ra khỏi căn nhà của cha mẹ tôi cho tôi hôm đám cưới. Đừng để tôi nhờ chính
quyền can thiệp đó nhé!
Nói xong nàng xách túi quần áo ra đi, không
ngoảnh mặt lại nhìn căn nhà lần cuối.Với vết tích bị Tuân đánh dập hành hạ còn
in rõ trên người Bạch Trúc rành rành. Nàng đi Bác sĩ khám lấy giấy y chứng và
nạp đơn xin ra tòa xin ly dị với người chồng coi nặng tiền bạc và xem nhẹ tình
nghĩa phu thê như thế nầy. Chàng ta là người đàn ông trí thức, nhưng chỉ biết
bám gấu quần đàn bà và để mẹ chỉ huy. Với túi tham không đáy của hai mẹ con
Tuân, Bạch Trúc không thể chịu đựng nổi nữa...
Nghe
những lời tâm sự của Bạch Trúc, Trà Mi đã giật mình sáng mắt. Nàng càng mở to
đôi mắt ra để nhận định giả tâm của hai mẹ con của Tuân. Nàng đưa đến một quyết
định nhanh và dứt khoác:
-Phải ly dị với Tuân ngay, để tránh thân tàn
ma dại sau này. Trà Mi không muốn thân bại danh liệt vì sự tính toán quá độ của
hai mẹ con của người chồng có túi tham không đáy. Họ không biết đến sự liêm sỉ,
nhân cách của con người là gì, mà chỉ biết đồng tiền đã làm mờ mắt của họ mà
thôi...
Sau khi chính thức ly dị với Tuân, Trà Mi trở
về sống cô đơn với hai đứa con thơ dại. Duyên số đưa đẩy, Trà Mi gặp lại Lân
trong một phiên chợ Tết. Hôm đó, nàng dẫn hai con đi mua sắm quà Tết. Ba mẹ con
đang đứng tần ngần trước một hàng áo quần chất cao như núi. Cháu bé gái đang
níu áo mẹ chỉ trỏ một cái áo đầm xinh xắn, mặt phụng phịu nói:
-Mẹ mua cho con cái áo đầm nầy, con không
chịu cái áo đầm khác đâu.
Thằng con trai ướm thử bộ đồ tây người bán
hàng vừa mới trao cho nó.
Trà
Mi ước tính hai món hàng hai đứa con thích. Một bài toán về chi tiêu trong gia
đình qua nhanh trong đầu óc nàng. Đang giằng co trong tư tưởng về món tiền sẽ
chi ra rất lớn so với khả năng dành dụm của nàng. Bỗng nàng giật mình vì một
tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.
-Ồ! Em Trà Mi, lâu quá anh mới gặp lại em.
Anh mừng quá. Em vẫn khỏe chứ?
Ngẩng
đầu lên, nàng bắt gặp lại Lân với đôi mắt tha thiết nhìn mình đắm đuối. Trà Mi
cảm thấy xao xuyến trong lòng như uống một ly rượu mạnh. Nàng cũng cuống cuồng
mừng rỡ thét lên:
-Ồ! Anh vẫn còn sống đấy chứ? Đã lâu lắm anh
biệt tăm đâu mất. Em cứ ngỡ anh đã....
Chưa
nói hết câu Trà Mi lúng túng giấu bao cảm xúc đang dạt dào trong lòng. Tình yêu
còn đầy ấp trong hai kẻ yêu nhau tha thiết. Họ nghẹn lời một giây, mắt nhìn
nhau không biết chán, Lân phá tan sự im lặng:
-Anh muốn mời mẹ con em đi ăn với anh, rồi
chúng mình hàn huyên tâm sự lâu hơn.
Hai
đứa trẻ dùng dằng không muốn đi, vì chưa mua được áo quần mới. Lân tinh tế nhận
ra điều đó, chàng âu yếm nhìn hai đứa con trẻ, lên tiếng nói với cô bán hàng:
-Cô gói hai bộ quần áo đó cho hai đứa trẻ, cô
tính bao nhiêu tiền tôi sẽ trả cho cô.
Được mối bán hàng không cò kè giá cả, cô bán
hàng mau chóng gói hàng cho khách. Hai đứa trẻ cầm áo quần mình thích, với vẻ
hân hoan theo mẹ đi với chú Lân đến tiệm ăn. Sau khi ăn uống no nê, hai trẻ
được cho vào sở thú. Chúng há hốc mồm nhìn những con công xòe lông muôn màu sắc
vui múa. Những con chim đủ màu sắc
chuyền cành này sang cành khác, nhảy nhót ca hót vui tai. Đây đó vang
lên tiếng mấy chú két thi nhau chào hỏi tiếng người rõ mồm một. Rồi thì trong
cũi sắt, mấy chú khỉ thi nhau nhảy nhót làm trò đùa cho thiên hạ vui coi. Tiếng
cười tươi rộn ràng của đám trẻ vang lên vang lên không ngừng nghỉ...
Trên ghế đá dưới gốc cây mát dịu, Lân dìu
Trà Mi ngồi xuống tâm tình. Họ không quên trách nhiệm kẻ làm cha mẹ dõi mắt
trông chừng lũ con thơ đang nô đùa...
-Tại sao chúng mình đang yêu nhau tha thiết,
anh lại lặng đâu mất? Anh làm em dạo đó mất ăn mất ngủ vì thương nhớ anh vô
cùng. Anh ác lắm đó. Anh đi theo tiếng gọi của ả nào chứ gì? Trà Mi nũng nịu
hỏi Lân.
Lân đưa mắt rảo quanh một vòng. Chàng không
thấy ai chú ý đến mình. Chàng vội hôn nhẹ lên má người yêu. Cầm tay Trà Mi, anh
nhỏ nhẹ nói:
-Em nói oan cho anh lắm, khi đó anh bị bắt
buộc phải xa em, dù anh rất thương nhớ em vô cùng.
Lân trầm giọng xuống, chàng xúc động nói tiếp:
-Em có biết không? Chồng cũ của em, thuê du
đãng đâm chém và định thủ tiêu anh. Anh thoát vòng vây chạy bán sống bán chết.
Anh phải đành đi xa và trốn biệt vì sợ trả thù tiếp. Chỉ vì tội anh dám yêu em.
Nhưng dù xa em, anh vẫn yêu em như ngày nào. Tâm tình của anh vẫn trọn vẹn dành
cho em. Anh vẫn chờ đợi ngày được trùng phùng với em. Còn em thế nào hả Trà Mi?
Trà Mi chậm rãi kể lại quãng đời bất hạnh
làm vợ ông bác sĩ. Nàng kể lại bao nỗi khổ đau. Trà Mi khóc vùi trên vai Lân.
-Đám mây mù sẽ tan nhanh. Sau cơm mưa trời
lại sáng. Biết em bất hạnh, anh còn thương em nhiều hơn. Anh nguyện đem tình
còn lại lo cho em và con, em chịu không? Lân vỗ về an ủi Trà Mi.
Nghe lời người yêu dỗ dành an ủi, Trà Mi
càng khóc lớn hơn, Lân nâng mặt Trà Mi lên lấy khăn lau nước mắt cho nàng.
Chàng đặt một nụ hôn nồng thắm lên
đôi mắt đẹp nhiều u uẩn với lời
tha thiết:
-Anh dù nghèo, không bằng người ta lắm tiền
nhiều bạc, nhưng tình anh đầy ấp trong tim. Em hãy nhìn về tương lai trước mặt,
anh luôn sát cánh bên em.
Trà Mi cười tươi với hai hàng nước mắt chảy
dài vì mừng vui. Nàng sung sướng đón nhận lại tình yêu chợt đi, rồi chợt đến.
Đôi mắt nàng đang dõi trông theo hai con bướm đang chập chờn bay lượn trên vườn
hoa xinh đẹp. Một cơn gió nhẹ
thoảng qua, cánh hoa rung rinh như mỉm cười, chào đón hạnh phúc của hai người
vừa mới kết hợp. Cảnh vật hôm nay rộn rã hơn với tiếng đùa vui của con trẻ. Hòa
nhịp với tiếng cười như pháo nổ của người lớn. Cây cối hình như cũng xanh tươi
hơn mọi ngày. Sắc hoa cũng tươi thắm hơn, chúng đang đùa giỡn với lũ ong bướm
lượn quanh với nàng gió mơn trớn trên da thịt chúng. Khí trời cũng dịu hẳn
xuống, làm cho tâm hồn hai kẻ yêu nhau thơi thới hơn mọi ngày. Bầu trời cũng
xanh hơn với những chuỗi mây trắng lững lờ trôi. Nó đem theo hạnh phúc vừa chớm
nở đến chốn thiên thai. Ánh nắng nhạt dần ở cuối chân trời. Những tia nắng cũng
ngừng nhảy múa để yên lặng ngắm niềm vui của hai kẻ hiểu nhau, thông cảm và san
sẻ cuộc sống cho nhau. Trong cuộc đời của Trà Mi, khoảng thời gian chung sống
với Lân là chuỗi ngày hạnh phúc và đáng nhớ nhứt. Nếu cuộc đời cứ êm ả trôi qua
với hạnh phúc trước mắt thì sung sướng biết ngần nào...
Nhưng... Cuộc đời nầy nếu không có chữ nhưng
thì còn gì vui
bằng. Cũng do
cái duyên số,
cái nghiệp chướng quá nặng nề của
con người mà tạo ra…
..Lợi
sau khi ly dị với Trà Mi đã lập lại gia đình và có được mấy đứa con. Sau năm
1975, gia đình Lợi đi vượt biên và định cư ở Mỹ. Trà Mi còn ở lại Việt Nam và
cuộc sống hơi khó khăn trước mắt. Tương lai mấy đứa con bước vào ngõ tắt, học
hành không khá hơn, vì lý lịch không được trong sáng. Thời bấy giờ trẻ em đi
học, bị nhà cầm quyền xét theo lý lịch. Muốn lên đại
học phải có cách mạng chống đỡ.
Trà Mi nghĩ đến tương lai các con nên buộc lòng nàng viết thư cầu cứu với cha
nó.
-Vì tương lai các con, em nhờ anh đứng ra
bảo lãnh cho các con sang bên đó để cho chúng nó có cơ hội học hành tiến thân.
Chúng có học thì tương lai mới được tươi sáng. Chúng ta hãy quên đi những dị
biệt, tập trung lo cho tương lai các con được tươi sáng hơn tốt đẹp hơn.
-Tôi không có trách nhiệm gì với con cái. Bà
nên gánh vác lo cho chúng nó. Tôi nhứt định không bảo lãnh cho chúng nó đâu...
Lợi viết thư hồi âm thẳng thừng từ chối.
Trà Mi có một người bạn làm ở cơ quan
thiện nguyện, lo về việc di trú cho người tị nạn. Ông ta bất bình trước một
người cha tàn nhẫn từ bỏ trách nhiệm, không lo cho con cái. Con Trà Mi dưới
tuổi vị thành niên, nên ông ta mở hồ sơ nhờ luật sư làm áp lực Lợi phải bảo
lãnh con sang. Thế chẳng đặng đừng, Lợi phải đứng ra bảo lãnh mấy dứa con . Vì
các con còn quá nhỏ nên Trà Mi được ăn theo. Thế là vì tương lai của các con,
nàng đành phải khăn gói lên đường theo các con sang Mỹ. Trà Mi
đành để lại hạnh phúc đang hồi nồng thắm ở lại. Vòng tay buông lơi. Vợ chồng
bùi ngùi chia tay , Lân đau khổ than vãn:
-Em đi thế là tình chồng vợ chúng mình đứt
đoạn. Em đi để lại đằng sau tình yêu nồng cháy của chúng mình theo ngày tháng
buông trôi. Với nửa vòng trái đất, biết bao giờ chúng ta mới gặp lại nhau...
“ Người đi một nửa hồn tôi
mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ ”
Cuộc chia ly nào mà không đầy nước mắt, đau
đớn...Nhưng tình mẫu tử rất mạnh trong người Trà Mi. Nàng đành câm nín ra đi
không hẹn được ngày tái ngộ vì nó xa vời vợi...
-Đi là hết, nhưng nàng đành chấp nhận cái
đoạn trường này, số kiếp nàng chỉ được hưởng một khoảng thời gian hạnh phúc
ngắn ngủi hay sao? Kiếp hồng nhan phải chịu đọa này nữa hay sao? Trà Mi tự
nghĩ:
Thế
rồi vài năm sau, Lân cảm thấy vô vọng trước cuộc sống độc thân tẻ nhạt. Lân là
người đàn ông rất tốt và hiếm có trên đời. Chàng là mẫu người tốt, lắm đàn bà
mơ ước được nâng khăn sửa túi. Chàng bị khuyến dụ, bị lung lay và bị mua chuột.
Chàng ta không thể tránh bao cám dỗ rình rập ngày đêm. Cô đơn đè nặng lên cuộc
sống với số tuổi ngày mỗi chồng chất lên cao; Lân lặng lẽ chung sống với một
người đàn bà trong tuổi già bóng xế cần
người an ủi, sớm hôm chăm sóc...
Những tưởng trăm năm mối
tình đầu,
Nào ngờ hai đứa phải xa nhau.
Anh vui duyên mới vui duyên mới,
Bóng lẻ thân em lỡ nhịp cầu.
Nhớ mãi anh ơi một mối sầu,
Làm sao quên được nỗi niềm đau.
Bao nhiêu mộng đẹp theo năm
tháng,
Tan nát tim em giấc mộng đầu.
Riêng Trà Mi, biết bao ê chề trên con đường
phía trước. Nó lắm chông gai, gập ghềnh. Mấy mẹ con Trà Mi bước xuống phi cơ
vào mùa đông ở xứ lạnh với tuyết giá băng lạnh. Mẹ con nàng bỡ ngỡ và run sợ
trước khung cảnh phần hoa, rộn rịp của phi trường đồ sộ. Nó lại càng hồi hộp lo
sợ hơn khi chung quanh mẹ con Trà Mi chả có
người thân ra đón. Nơi xứ lạ quê người, tiếng xứ người không có một chữ
lận lưng, trong bụng Trà Mi đánh lô to liên hồi...Sau một giờ nhận hành lý, các
con Trà Mi mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài vì cũng đã gần 11 giờ khuya. Các con nàng
đứa thì cầm tay Trà Mi, đứa thì níu áo nàng mếu máo nhao nhao hỏi...
-Ba đâu rồi mà không đón mẹ con mình hả mẹ?
-Con buồn ngủ lắm mẹ ơi, con muốn về nhà
ngủ.
Trà Mi nước mắt lưng tròng, trăm mối ngổn
ngang, cố nuốt mắt vào lòng....
-Ba các con chắc bận việc, hay xe cộ bị kẹt
dọc đường nên đến trễ, các con cố gắng chờ đợi xem sao! Nếu các con buồn ngủ,
thì dựa vào người mẹ thiếp đi cho khỏe. Trà Mi gượng vui, xoa đầu các con, lên
tiếng an ủi dỗ dành:
Trà Mi vừa nói vừa ngồi trên băng ghế cho
các con kê đầu vào đùi nàng. Nhìn các con đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng, nàng không những thương cho thân
mình mà cho các con rất nhiều, khi không biết tương lai mẹ con nàng sẽ ra sao
khi lâm vào tình cảnh “ dắt con bỏ chợ ” thế này! Lại 1 giờ nặng nề trôi qua
một cách chậm chạp với bao buồn lo chất chứa trong lòng Trà Mi.
...Người
thanh niên ngồi cạnh mẹ con nàng trong suốt hành trình từ Việt Nam sang đã nghe
lời tâm sự của Trà Mi. Chàng ta đã ái ngại
và thấu rõ tình cảnh mẹ con nàng vừa đi
ngang qua chỗ mẹ con Trà Mi ngồi ngạc nhiên lên tiếng:
-Chị vẫn chưa có ai đón há? Tôi cứ ngỡ mình
là kẻ cuối cùng trong chuyến bay rời phi trường đó chứ. Người nhà tôi kẹt công
chuyện nên đón trễ, còn chị thì sao?
-Ba tụi nhỏ chắc bỏ rơi mẹ con tôi rồi! Tôi
hy vọng ông Mục sư bảo trợ cho mẹ con tôi sẽ đến đón, nhưng đến giờ này không
thấy tăm hơi của ông ấy đâu, tôi lo quá. Rưng rưng nước mắt, Trà Mi nghẹn ngào
trả lời.
-Hay chị cho các cháu về nhà tôi tam trú
qua đêm, rồi mai liên lạc với hội sau. Nhìn quang cảnh vắng lặng của phi
trường, người thanh niên ái ngại lên tiếng đề nghị...
-Cám ơn anh đã nghĩ thương tình cho hoàn
cảnh khốn khổ của mẹ con tôi. Nhưng tôi phải cố chờ người bảo trợ đến, không
thôi sẽ bị phiền phức sau này... Tôi sợ, mẹ con tôi sẽ là gánh nặng cho anh.
-Tôi đã nói hết lời, mà chị không hiểu tấm
lòng của tôi. Mình là người đồng hương, nơi xứ lạ quê người giúp đỡ nhau là
chuyện thường. Nhưng chị đã ngại, thì thôi vậy! Chúc chị và các cháu gặp may
mắn . Chào chị, tôi về đây!
Vừa nói xong, người thanh niên vội vã đi
nhanh ra lối ra vào. Trà Mi đưa
mắt buồn rầu
nhìn theo và tự nghĩ:
-Không biết mình có sai lầm khi từ chối lời
đề nghị của chàng thanh niên tốt bụng đó không nhỉ? Mình có hối hận không, khi
vẫn vô vọng trông chờ và trông chờ...
-Ba vẫn chưa đón mẹ con mình hả mẹ? Bây giờ
mình đi đâu đây mẹ? Sau một giấc ngủ dài, mấy con Trà Mi thức giấc, ngơ ngác
hỏi mẹ.
Trà Mi không biết nói với con lời gì nữa...
Cách đây mấy phút, tiếng sột soạt lau chùi phòng ốc của mấy nhân viên làm cho
Trà Mi còn được an ủi vì biết bên mình còn có tiếng người. Nhưng nay chung
quanh mẹ con nàng vắng lặng và vắng lặng bao trùm. Nàng lo sợ đến rợn người...
Xa xa còn có nhân viên chờ đợi mẹ con nàng rời chỗ để họ hoàn thành nhiệm vụ.
Họ cũng không biết đối xử với mẹ con nàng sao nữa, vì đôi bên bất đồng ngôn
ngữ. Tất cả không hiểu nhau muốn nói gì và giúp gì cho nhau nữa....Thời gian
cứ chậm chạp trôi qua như mối tơ vò. Đã
2 giờ khuya, mẹ con Trà Mi lại ngủ gà ngủ gật và người nhân viên cũng cố
nhướng mắt lên
chống buồn ngủ ập đến. Trong khi
tất cả cố chống chỏi với thần ngủ, bỗng có một bóng người xuất hiện tiến về
phía mẹ con Trà Mi lên tiếng:
-Tôi đoán không lầm, bà tên Trà Mi và các
cháu đây há?
Mẹ
con Trà Mi mừng rỡ, như người vừa thoát khỏi tay tử thần cũng nhao nhao trả
lời:
-Thưa phải, mẹ con tôi đã
trông chờ Ông
đến đón hơn mấy tiếng đồng hồ
rồi.
-Xin lỗi, Tôi bận phải đi xa giải quyết một
số công việc. Tôi không kịp đến đón gia đình bà đúng giờ. Tôi đã liên lạc với
ông nhà ra đón bà và các cháu kia mà!
Ông Mục sư chặt lưỡi nói tiếp:
-Tôi không ngờ ông ấy đã xử quá tệ với mẹ
con bà như thế, không tình cũng còn có nghĩa mấy đứa con chứ!
Nghe lời phiền trách của ông Mục sư, mẹ con
Trà Mi chỉ biết cúi đầu thở dài và nhìn về tương lai vô vọng... Mấy mẹ con Trà
Mi ríu rít đi theo Ông Mục sư ra cửa đến
chỗ đậu xe. Ông Mục sư không quên dừng lại đôi phút nói vài lời phân bua xin
lỗi với người nhân viên. Trà Mi chưa hết buồn lo, nàng lại lên ruột vì ông Mục
sư lái xe ra đồng mông hiu quạnh dừng lại cả giờ đồng hồ. Trà Mi nhìn mãi không
thấy ông Mục sư lái xe đi, nàng ngạc nhiên hỏi:
-Sao
ông không đưa mẹ con tôi về nhà kẻo đêm đã khuya lắm rồi.
-Thú thật với bà, tôi cứ tưởng ông nhà lo
nhà cửa cho mẹ con bà xong xuôi rồi, nên hội tôi không nhúng tay vào. Nay tôi
không biết đưa gia đình bà về đâu đây! Ngập ngừng một lát, ông Mục sư nói.
Ông Mục sư suy nghĩ giây lát rồi reo lên:
-Trong Hội có một góa phụ nhà cũng rộng rãi
lắm. Tôi đưa mẹ con bà đến tá túc tạm vài hôm rồi sẽ tính sau.
Mẹ con Trà Mi đến tá túc nhà bà góa phụ
được mấy hôm, mà cũng không thấy bóng
dáng ông Mục sư lai vãng thăm viếng.
-Ba các con đã bỏ mẹ con mình, không thèm đoái
hoài tới. Nay mẹ con mình trông đứng trông ngồi ông Mục sư đến; ông ấy cũng biệt tăm luôn. Sự sống mẹ
con mình không biết trôi nổi sao đây?! Xứ lạ quê người, biết trông cậy vào ai
và sống sao hỡi Trời!!! Trà Mi lo sợ cuống cuồng, ôm các con than thở...
Như thông cảm với nỗi buồn của nàng, bầu
Trời cũng u ám, cây cỏ ủ rũ rũ trông thật tiêu điều làm sao. Đến trưa bầu Trời trong sáng, vài dãi nắng
vàng bắt đầu xuất hiện. Vạn vật như rộn rịp hẳn lên, hứa hẹn một ngày đẹp xuất
hiện. Đúng là một ngày đẹp; Ông Mục sư
xuất hiện với nụ cười trên môi, bên cạnh là Lợi chồng trước của Trà Mi, lên
tiếng nói:
-Mấy hôm nay tôi đi săn lùng ông Lợi mang về
cho các người đây, cha con chồng vợ vui mừng nhé!
Mấy đứa con Trà Mi hớn hở ra mặt. Chúng lăn
xăn chạy a tới ôm chầm ba chúng. Mọi
người đều mừng
rỡ tíu tít hỏi chuyện như pháo nổ. Riêng Lợi xụ mặt, không tỏ vẻ gì mừng
vui cả. Chàng ta thản nhiên nói như ngầm ra lịnh:
-Sửa soạn đồ đạt rồi đem ra xe cho lẹ để đi.
Trà Mi lên tiếng cám ơn chủ nhà đã cưu mang
mẹ con nàng mấy hôm nay. Trà Mi không quên cám ơn ông Mục Sư đã lo lắng cho mẹ
con nàng chu toàn.
-Không có gì mà bà ngại. Hội của tôi luôn
luôn chăm sóc, hướng dẫn bước đầu cho những người mới định cư. Sau này bà cần
gì cứ liên lạc với Hội qua số điện thoại tôi đã đưa cho bà. Vật dụng, áo quần,
bà cần gì cứ cho tôi biết tôi sẽ đi quyên góp giúp bà. Thôi chúc gia đình bà
vui mạnh và sớm hội nhập vào đời sống mới. Chào bà! Ông Mục sư vồn vã lên
tiếng.
Mẹ con Trà Mi từ biệt những ân nhân hết lòng
giúp đỡ họ bước đầu với lòng cảm xúc dâng tràn.... Mấy mẹ con Trà Mi theo Lợi
về một căn phòng xập xệ mà chàng
đã thuê sẵn với đồ đạt thô sơ. Tình cảm khô cằn, chàng ta hằn hộc thốt
lên:
-Mẹ
con bà đã muốn sang đây, thì tự lo liệu mà sống. Tôi giờ thất nghiệp, chả giúp
cho các người được gì cả.
Người cha vô trách nhiệm mới ngày đầu đã
trốn chạy bổn phận. Ông ta bỏ rơi mẹ con nàng bơ vơ nơi xứ lạ quê người ngay từ
ngày mẹ con Trà Mi chân ước chân ráo tới Mỹ . Trà Mi cố nuốt nước mắt tủi hờn
lần mò tìm cách sống dìu dắt các con thơ. Cuộc sống ở
xứ Mỹ này cũng không dễ dàng hội nhập mau lẹ, Trà
Mi từng bước dò dẫm lèo lái con thuyền gia đình. Với hai bàn tay nhỏ bé, nhưng
khối óc thông minh và lòng can đảm phi thường. Trà Mi lần lần khắc phục mọi khó
khăn bằng những nghề tay chân, cần mẫn. Nàng bước qua lãnh vực làm đẹp cho phụ
nữ. Nàng đã có một cảm tưởng sung sướng đem cái đẹp xinh xinh cho chị em phụ
nữ. Nhìn mọi người cùng đẹp, nàng cảm thấy thích thú và mỉm cười mãn nguyện. Những
đứa con do Trà Mi nuôi từ mồ hôi nước mắt nàng chảy xuống. Trà Mi đã chắt chiu
từng đồng bạc lo cho con ăn học đến nơi đến chốn. Vừa làm mẹ, vừa làm cha, nàng
đã quên thân mình lo cho con nên người hữu dụng với đời. Nhưng khi con có lông
có cánh, nàng được gì đây? Chúng hay than van:
- Mẹ quá khó khăn, mẹ lại hay răn đe cấm đoán
con đủ điều...
Chúng đâu biết để nuôi dạy con cái nên
người, Trà Mi phải bấm bụng đưa các con vào khuôn phép. Cái giá các con thành
người hữu dụng là những lo âu, rầy la, uốn nắn cho các con vào khuôn phép là có
tội hay sao? Trà Mi thầm than thân trách phận:
-Các con làm sao hiểu được tấm lòng vô bờ
bến của mẹ. Mẹ đã quên đi hạnh phúc riêng tư của mẹ, để theo các con qua đây
chăm lo cho các con có được ngày hôm nay; cũng là ngày mà mẹ đã mỏi mòn héo hon
gầy ốm...Tuổi già chồng chất mãi, rồi một ngày nào đó mẹ sẽ nhắm mắt xuôi tay, có
được những giọt
nước mắt chân thành của các con
đổ xuống không?
Trong
khi người cha vô trách nhiệm, đã dùng lời ngon tiếng ngọt đã kéo các con về
phía ông ta. Chúng quên đi những cư xử của người cha đã dành cho chúng khi
chúng mới định cư ở xứ này! Các con Trà
Mi nay đứng ra lo không những cho ông ta mà còn cho những đứa em cùng cha khác
mẹ với các con nàng. Các con Trà Mi đã quên đi những ngày mình bơ vơ đến đây,
không nơi nương tựa. Trà Mi không dám
nói nhiều sợ bị gán cho cái tội chia rẽ tình cha con của chúng nó. Nhưng sự
việc xảy ra quá ức lòng, nên Trà Mi phải nói ra để cảnh giác các con đừng sa
vào hủ mật. vì ngọt mật thì chết ruồi...
Qua bao chuyện vật đổi sao dời...Nhân tình
thế thái, khổ đau triền miên ập xuống cuộc đời Trà Mi, nàng cảm thấy tâm hồn
mình lắng dịu xuống, Trà Mi không còn ái, ố, hỉ, nộ thái quá... Nàng nay
cũng có một cửa tiệm khang trang, thu
nhập ổn định và làm ăn không phải vất vả. Bên cạnh Trà Mi cũng có nhiều bạn bè
thương mến và sẳn sàng chia xẻ buồn vui, tâm sự với nàng ...
Nợ trần vương vấn thuở nào nguôi?
Mang kiếp tơ tằm trả nợ thôi.
Đã biết hồng nhan là bạc phận,
Thì xin đi nốt quãng đường đời .
Nguyễn Ninh Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét