Danh sách Blog của Tôi

Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

NẾU EM CHẾT- Nguyễn Ninh Thuận



Nếu Em chết, anh có buồn không nhỉ?!
Có ngậm ngùi, đưa tiễn cổ quan đi?
Hay đứng im, đâu đó chẳng nói gì,
Và nuối tiếc âm thầm Em dưới mộ.
<!>

Khi Em chết, anh có buồn không nhỉ?
Có bùi ngùi đưa tiễn cổ quan đi
Có nhớ thương, nhưng anh chẳng nói gì?
Sợ thiên hạ cho rằng, anh khiếm nhã!

Khi Em chết, lòng anh có băng giá?
Có nhạt nhòa, khi mất bạn tri âm?
Mắt có cay, nuốt lệ sống âm thầm?
Ở đâu đó, xót thương người dưới mộ!...

Nhưng Anh lại bảo…

Em không chết, anh chẳng buồn em nhỉ?.
Khi sắp thương, sao nói chuyện tầm phào.
Trời sắp sang xuân, hoa cỏ nảy chồi.
Hoa xuân nở, mừng đôi ta nữa hỉ?

Em vui sống, anh cũng vui em hỉ?
Vui và yêu, như cái thủa xanh đầu.
Tuổi đã già, còn sống được bao lâu.
Vui xướng hoạ, hai đứa mình tri kỷ.

Kẻ Bắc, người Trung, dặm trường thiên lý.
Bỗng gặp nhau tại miền tây bắc Mỹ
Duyên văn chương, đưa đẫy tự bao giờ.
Hưởng cái thú “ tha hương ngộ cố tri”.

TÂM T

TÔI  MUỐN
Nguyễn Ninh Thuận

Tôi  muốn, tôi còn tuổi bé thơ
Để ê a học, chẳng mộng mơ.,
Để không than khóc, tình ngang trái,
Khỏi thức đêm dài, để làm thơ

Tôi muốn, trở về tuổi ấu thơ
Để không thao thức, ngóng trông chờ
Để không trách phận mình đen bạc
Để khỏi khóc thầm, dạ ngẩn ngơ....

Anh lại bảo…

Đừng muốn trở về với tuổi thơ
Ngô nghê ngổ ngáo, lại khù khờ
Hay ăn chóng lớn, không kiêng cữ
Thẳng giấc ban đêm, ngáy thật to.

Mười sáu trăng tròn, thật đáng yêu
Hai mươi càng lộ vẻ yêu kiều
Bao nhiêu trai xóm, mê em hết.
Bướm bướm ong ong quá dập dìu.


TÂM T


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét