H
|
ôm nay sáng thứ Bảy, Nursing Home rộn rịp hẳn lên. Mọi
người ở đây sau một tuần sống âm thầm trong bệnh tật đau ốm triền miên. Họ nô
nức chờ đợi người thân, bạn bè đến thăm đón ra ngoài đi ăn, đi chơi hay về sum
họp với gia đình vào cuối tuần. Sáng nay Doãn thức dậy thật sớm, chàng mò mẫm
trong tăm tối với đôi mắt mù lòa. Chàng cố gắng làm những động tác nhanh nhẹn
thay áo quần. Xong, chàng hân hoan náo nức ngồi chờ Hạnh, người yêu đến đón ra
ngoài. Thở dài, Doãn nghĩ nhiều về Hạnh…
<!>
<!>
-Nàng như một bà Tiên đến ban bố cho Doãn mật ngọt của
tình yêu. Mình không ngờ cuối cuộc đời của kẻ sống âm thầm buồn tủi trong bóng
tối như thế này lại tìm thấy tình yêu
chân thật. Dù không nhìn rõ khuôn mặt của người yêu. nhưng với cảm giác của đôi
tay sờ soạng, Doãn đã hình dung ra khuôn mặt của Hạnh trong trí óc mình “ Khuôn
mặt Hạnh bầu bĩnh, mang dáng vẻ hiền lành thật thà chất phác. Đôi mắt nàng phải
sâu thẳm buồn vời vợi của kẻ có một tâm sự u uất...”
...Doãn cố nhớ lại buổi gặp gỡ ban đầu với Hạnh. Qua
sự giới thiệu của một người bạn, Doãn nhận lời xem bói cho Hạnh. Là thầy bói
tài tử, không nhận thù lao. Doãn chỉ cầm tay thân chủ nắn bóp, hỏi tên tuổi,
ngày giờ sinh đẻ. Rồi qua sự tính toán nhạy bén của khối óc, một bài toán được
hình thành trong trí óc của Doãn. ...Bàn tay của Hạnh mát lạnh và mềm mại quá! Phối
hợp với kinh dịch, tử vi...Doãn đã nói lên những nỗi thống khổ, ray rức của
Hạnh:
-Cô sớm mồ côi
cha mẹ. Đường tình dang dở. Cô đã chịu bao nỗi bất hạnh, thiệt thòi trong tình
trường, tình đời...Cô sống âm thầm cô đơn với quá khứ và hiện tại. Tương lai
chỉ là những dằn vặt đau thương tiếp diễn...
Khơi đúng mạch sầu, Hạnh bậc khóc nức nở như đứa trẻ.
Đợi cho nỗi đau buồn của Hạnh lắng dịu xuống, Doãn ôn tồn nói tiếp “ Cô an tâm
đi, nếu tin tưởng nơi tôi. Tôi sẽ bày cách để cuộc đời của cô sáng sủa hơn đôi
chút...”
Ông thầy bói hào hoa đầy lòng trắc ẩn trước hoàn cảnh
khổ lụy của Hạnh, Doãn đã tự bỏ tiền ra mua cây cảnh, bày phong thủy, vật liệu
cúng tế để tẩy uế cuộc đời buồn thảm của Hạnh. Thế rồi thân chủ phải tìm đến
ông thầy thường xuyên hơn. “ Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! ”. Họ cảm thông
hoàn cảnh của nhau, và đến với nhau với nhiệt tình của con tim. Họ dựa vào nhau
để quên đi những nhọc nhằn bi lụy của cuộc sống trần tục này. Một tuần ba lần,
Doãn phải đi lọc máu vì bệnh tiểu đường. Căn bệnh quái ác đã làm đôi mắt của
Doãn từ từ mất đi ánh áng để lần lần sống trong cảnh tối tăm mù lòa. Trước đây
vì quá ỷ y vào sức khỏe cường tráng của mình, Doãn đã phí sức qua những bàn
tiệc đầy rượu ngon với thịt cá ê hề. Khi chưa mua mồi về kịp, thì những lọ mắm cà,
mắm tôm để đưa cay rượu đến mềm môi. bạn bè vây quanh. Doãn ăn uống nhậu nhẹt
quên cả đường về. Chi phí ăn sáng, ăn trưa, ăn tối do một tay Doãn đài thọ cả.
Trước kia, khi vỗ tay thì bạn bè đến đông đủ không thiếu một ai. Nay, khi hữu
sự ngồi một chỗ, cần một người chở đi khám bệnh, đưa đón thì chả có được một ai
lui tới thăm viếng đón đưa. Ngay cả một cú điện thoại thăm hỏi cũng không nữa
mà!!!
Buông tiếng thở dài, Doãn tự than thở một mình: “ Thói
đời kia mà! Hơi đâu mà oán trách người dưng nước lã...”
Thật vậy, may
ra hiện giờ cũng có vài người bạn thỉnh thoảng thăm viếng an ủi Doãn. Nhưng
hoàn cảnh của họ rất khó khăn với sinh kế bề bộn. Họ phải lao vào cuộc sống
trước mắt. Họ lo làm ăn để sinh tồn với bánh xe không ngừng quay của xã hội với
nhiều bon chen, lọc lừa. Người có nghĩa tình thì phải bận rộn làm ăn kiếm tiền
sinh sống. Còn người sống trong vật chất tiền bạc dư thừa, thì tình nghĩa khô
cạn, hạn hẹp, tính toán chi li...Chỉ có Tâm, cô em gái kết nghĩa với Doãn mới
thông cảm hoàn cảnh khắc nghiệt của Doãn. Tâm đã hằng đêm gọi điện thoại thăm
hỏi sức khỏe của Doãn. Nàng liến thoắng kể chuyện vui buồn trong cuộc sống hàng
ngày, đã và đang xảy ra quanh Tâm. Nàng là nhân chứng trong cuộc sống quay
cuồng trước mắt. Hai anh em quên đi cuộc sống với nhiều đau buồn, phiền toái...
Họ phá lên cười rộn rã, cười đến chảy nước mắt khi bắt gặp chuyện vui, chuyện
tếu... Thỉnh thoảng Tâm ghé thăm Doãn với những món quà nho nhỏ trên tay. Nàng
đưa Doãn đi hớt tóc, đi ăn sáng... Nhìn thấy Doãn mò mẫm trong bóng tối, Tâm
cảm thấy lòng mình quặng đau. Nàng lên tiếng đề nghị:
-Thận anh đã hư, em sẵn sàng cho anh một quả thận của
em, may ra cuộc sống của anh khá hơn. Em nghe nói con người vẫn bình thường với
một quả thận kia mà!
Nở nụ cười tươi trên môi, Doãn lên tiếng:
-Cám ơn em đã có nhã ý tốt với anh, nhưng anh phải hỏi
lại Bác sĩ và em phải đi thử máu xem có hợp với máu của anh hay không cái đã!
-Anh nhanh chóng hỏi bác sĩ đi. Phần em thì lúc nào
cũng sẵn sàng giúp anh... Tâm vui vẻ nói.
Nàng thương cảm với những lời tâm sự của Doãn...
...Trước 1975, Doãn là một sĩ quan trong Quân Lực Việt
Nam Công Hòa đóng quân ở Quảng Trị. Cuộc sống bình yên với vợ đẹp con ngoan.
Dòng đời cứ thế êm ả trôi qua dưới mái gia đình thật hạnh phúc. Cho đến
một ngày cuối
tháng tư đen, Doãn đưa vợ con
theo đoàn người di tản sang Mỹ. Với hai bàn tay trắng, Doãn bắt đầu làm lại
cuộc đời bằng con số không to lớn. Cũng như bao người khác bỏ nước ra đi tìm tự
do, tất cả mọi người cũng phải trả giá rất đắt cho cuộc sống mới bắt đầu với
bao nhọc nhằn khó khăn. Cũng bươn chải làm ăn đủ nghề, kể cả các nghề tay chân
mà người bản xứ chê bỏ không làm. Nhưng người Việt mình không chê nghề thấp hèn,
mà chỉ chê con người có tâm địa thấp hèn mà thôi! Vốn nhiều chịu đựng và lắm
nghị lực, người Việt lần lần có nhiều chỗ đứng khá vững vàng trên mọi lãnh vực.
Họ đã góp phần cho nền kinh tế của Hoa Kỳ phồn thịnh hơn rất nhiều. Gia đình
Doãn cũng nằm một trong những người thành công sớm nhất trong cộng đồng người
Việt nam. Doãn là một chuyên viên của giàn khoang dầu với tiền lương rất hậu
hĩ. Chàng đã tậu được một tiệm Rượu khá lớn ở gần biển do vợ cai quản, và một
tiệm Nail cho nàng làm chủ. Doãn cũng có
mấy phần hùn trong hãng xưởng của bạn bè. Công việc làm ăn của Doãn lên như
diều gặp gió, mỗi ngày một phát đạt vô cùng. Cuộc sống giàu sang đến với gia
đình Doãn. Chàng cho năm đứa con đi học trường tư với tài xế đưa đón hàng ngày.
Con của Doãn cũng được đi học võ để phòng thân và trao dồi thân thể khỏe mạnh,
cường tráng hơn...
Mải mê làm giàu, Doãn vắng nhà thường xuyên. Tiệc tùng
đình đám xảy ra hàng ngày với đám bạn bè vây quanh không buông tha chàng. Những
thùng rượu ngon đắt tiền nổ vang
như pháo nổ suốt đêm
ngày. Họ uống rượu thay nước, uống đếm mềm môi, gục trên bàn tiệc quên cả đường đi lối về... Bản
tính Doãn là người hào hoa phong nhã. Doãn rộng rãi với tất cả bạn bè đến nhờ
cậy chàng giúp dỡ. Chàng tiêu tiền không một chút đắn đo suy nghĩ...Có thể vì
ăn uống quá độ thấm sâu vào máu huyết lâu ngày, mà giờ đây Doãn phải lâm trọng
bịnh chăng?!
Cũng vì ít dành thì giờ cho vợ, mà cuộc sống gia đình
Doãn đổ vở chăng? Người vợ trẻ đẹp cần vòng tay âu yếm của người chồng ấp ủ.
Nàng cũng cần những cử chỉ âu yếm, những lời nói dịu ngọt bên tai hàng ngày.
Thế mà Doãn đã quên đi bổn phận làm chồng...Ngoài thời giờ Doãn phải đi làm ăn
kiếm sống cho gia đình, chàng lại hội nhập miệt mài trong những bàn tiệc nhậu
nhẹt tưng bừng. Khi Doãn trở về nhà thì đêm đã về khuya. Với mùi hôi của rượu
nồng nặc, cơ thể chàng đã rã rời mệt mỏi, Doãn nằm lăn ra ngủ say sưa như
chết... Chàng không biết người vợ xinh đẹp đang nằm cạnh cần được sưởi ấm, vuốt
ve nâng niu... Với những đêm dài nằm chờ đợi chồng về, Huệ vợ Doãn cảm thấy
thời gian trôi qua một cách chậm chạp, vô vị. Hụt hẫng vì bị bỏ quên trong lúc
đang độ tuổi hồi xuân, Huệ buồn rầu oán trách chồng. Tiền bạc chồng mang về đều
đặn phủ phê, nhưng tình yêu sao quá khô cạn như thế này? Huệ thèm khát được yêu
đương trong vật chất dư thừa...Nàng buồn nên ra học Nail, và rồi làm chủ tiệm
Nail to lớn trong một khu Sopping sầm uất với thợ thuyền nhộn nhịp suốt ngày
đón chào nhiều người đến làm đẹp tay chân, mặt mũi…Chiều chiều Huệ mới ghé qua
tiệm thu tiền chi thu…
...Thế rồi với sự xuất hiện của Dũng, người cộng sự
viên làm Nail với Huệ hàng ngày. Chàng ta lịch lãm tràn đầy sức sống và quyến
rũ quá! Chàng đã kín đáo ân cần săn sóc Huệ thật chu đáo. Họ kề cận nhau, họ
thường xuyên chuyện trò. Trước là những chuyện bâng quơ, chuyện của
thiên hạ. Sau là những tâm sự của nhau, rồi thì an ủi vỗ về thông cảm cho
nhau... Chuyện gì đến phải đến. Họ quên đi hoàn cảnh trước mắt. Họ lao vào cuộc
tình nóng bỏng với bao thèm khát dâng cao như sóng cuộn... Chuyện tình của họ
quá khắng khít không che đậy được lâu. “ Giấy không gói được lửa ” . Tình yêu
lén lút của họ thấu đến tai Doãn. Như
sét đánh bên tai, Doãn tỉnh ngay cơn say rượu không cần những ly nước chanh trợ
giúp. Trước mắt là vực thẳm, hạnh phúc gia đình Doãn trước cơn bão táp phong ba
không sao tránh khỏi. Doãn bừng tỉnh thì đã quá muộn màng! Không có cách gì cứu
vãn được. Hôn nhân của vợ chồng Doãn đi vào ngỏ cụt không có lối thoát...
...Tình yêu của vợ và Dũng quá sa đà không sao dừng
lại được nửa. Vợ chồng Doãn đi đến giây phút chia tay trong êm ấm. Thủ tục ly
dị tiến hành gấp rút trong nỗi buồn đau hối hận của Doãn. Chàng đã âm thầm ra
đi một mình để lại vợ con, tài sản nhà cửa cho vợ cai quản tiếp tục làm ăn nuôi
con học hành. Thời gian quá bận rộn cho hai cơ sở làm ăn, tiệm rượu thì trên đà
xuống dốc trầm trọng, nên Huệ đành dẹp tiệm. Nàng efinnan nhà lại đứng tên Dũng để lấy tiền châm thêm
vốn thêm cho tiệm Nail trên đà phát triển. Tiềm nail do hồi trước đứng tên Dũng
vì khi là vợ chồng hờ, trong mật ngọt tình yêu nàng lo bận rộn tiệm rượu đã để
cho Dũng toàn quyền kinh doanh tiệm Nail. Trong tiệm có Nga, cô học sinh Việt
Nam sang du học xinh xắn, dễ thương tìm cách mua chuộc Huệ bằng mọi cách…Huệ
nhận làm em nuôi. Rồi Huệ cho tá túc trong nhà với ý đồ lợi dụng làm việc nhiều
với thù lao kém cỏi…
Nhưng khi
được chính thức sống với Dũng, Huệ mới thấy tình yêu không đẹp như nàng lầm
tưởng. Những chiều chuộng săn sóc, không còn mặn nồng như khi hai người lén lút
yêu đương trước kia. Giờ đây, những bất đồng ý kiến lần lần xuất hiện. Những
trận cãi vã nhau, cũng đã và đang bắt đầu lộ diện dưới sự ngỡ ngàng của Huệ. Bộ
mặt đểu cáng cộng với sự tính toán lọc lừa của Dũng cũng hiện rõ nguyên hình
theo thời gian sống chung với Huệ. Bây giờ Huệ mới bừng tỉnh sau cơn say mê êm
ái, nhưng thật chất không phải mật ngọt mà lại là mặt đắng. Nàng đã lầm lỡ xa
rời Doãn, ông chồng một mực yêu vợ, thương con, chí thú làm ăn, chỉ phải tội
ham nhậu nhẹt với bạn bè...
Bây giờ Doãn
đã xa rời gia đình, chàng ra mướn phòng và cuộc sống cũng xuống dốc với nhiều
thăng trầm trong công việc làm ăn. Việc cuối cùng Doãn làm trước khi lâm bệnh,
là xếp của của một nhóm canh gác cho một công ty Mỹ và một công việc bán thời
gian với thu nhập cũng kha khá. Chàng làm ca đêm. Nhưng chứng nào vẫn tật nấy,
Doãn vẫn ăn nhậu linh đình với bạn bè vây quanh thường xuyên. Doãn đã chu cấp
tiền bạc đều đặn cho con ăn học thành tài. Con chàng giờ này là luật sư, bác sĩ
nha khoa. “ Trẻ cậy cha, già cậy con ”. Giờ nầy là lúc chàng được con cái
thường xuyên lui tới thăm viếng, đưa đi chơi đây đó, đi ăn, quà cáp ...
Trong vấn đề
tình cảm, Doãn là người rộng rãi, hay vung vãi tiền bạc. Có thể nói là dại gái.
Trước khi vào Nursing Home, Doãn có một kho hàng nho nhỏ với nhiều mặt hàng
khác nhau như mỹ phẩm, nước hoa, đồ gia dụng như xà phòng, nước mắm...Người bạn
gái của chàng đã có gia đình, lợi dụng vào sự nhẹ dạ cả tin của Doãn đã dọn đi
hết kho hàng của Doãn vì chàng luôn luôn
là người hào phóng với bạn bè...
Giờ đây, với đau ốm triền miên, cô đơn vây quanh cuộc
đời. Nay Doãn có một “ hồng nhan
tri kỷ ” vào cuối đời. Mong rằng Doãn không đi vào vết
xe cũ bị người ta lợi dụng tình cảm...
Riêng phần Huệ,
sau khi bán tiệm rượu, nàng về tiệm Nail làm. Thu nhập hàng tháng rất tốt,
nhưng khi có mặt tại tiệm Nail thì lời vào tiếng ra của thợ thuyền, Huệ hiểu lờ
mờ chuyện tình cảm của đôi gian tà Dũng – Nga, nàng âm thầm tính toán &
theo dõi sự tình, không tin người ngoài nói…Một hôm Huệ âu yếm nói với Dũng vào
cuối tuần…
-Bắt đầu thứ
Hai kéo dài cho tới thứ Năm, tiệm sẽ vắng khách, em muốn đi San- Fansico thăm
con trai đang theo học trên đó, anh ở nhà lo chu toàn nhà cửa, và tiệm nghe
anh!
-Em cứ yên tâm
đi thăm con, anh ở nhà sẽ quán xuyến mọi chuyện thay em! Dũng hớn hở như mở cờ
trong bụng, trả lời vợ trong cử chỉ âu yếm và cái hôn nồng thắm…
Sáng Thứ Hai
Dũng đưa vợ ra bến xe Hoàng với cái hôn tiển biệt…
Huệ biết Thứ
Hai tiệm đóng cửa nghỉ làm hàng tuần, nên sau khi Dũng về, Huệ chờ 1 giờ sau
quay trở về nhà với chìa khá riêng một
cách âm thầm…Hai chiếc xe của Dũng & Nga đậu trong sân nhà. Huệ biết hai
người có nhà, nên rón rén mở cửa vào nhà, và lên lầu…Tiếng cười của Dũng vang
lên trong phòng của Huệ & tiếng rên rĩ của Nga dồn dập đập vào tai Huệ…
-Bà phù thủy
đã đi, chúng ta tha hồ cho nhau những ân ái mặn nồng, cho bỏ đi những ngày chờ
đợi nhớ mong, dàn cảnh …Giọng nói của Dũng êm ái vang lên pha chút hổn hển…!
-Anh phải
tính sao cho mau, chứ yêu nhau lén lút em hồi hộp quá! Để đến khi bụng em to
lên, thì không biết nói năng làm sao đây với chị em…Giọng nói nũng nịu kèm theo
tiếng rên rỉ thỏa nãm của Nga như xét
nát tâm can Huệ…
Không chút
suy nghĩ, Huệ đạp cửa xông vào phòng để
chứng kiến hai thân thể lỏa lồ, đang quấn nhau như đôi sam trên giường ngủ của
nàng…
-Hai người đi
ra khỏi nhà tôi ngay! Các người trả ơn tôi bằng cách thế này đây!? Thật đốn mạc
cho những kẻ vong tình, ngụp lặn trong cơn đê mê tình ái thấp hèn! Đi ra ngay
cho khuất mắt tôi! Đi, đi gấp ngay!...
- Bà nói sao?
Đây là nhà tôi, và tiệm Nail cũng đứng tên tôi, người ra khỏi nhà và không tới
tiệm Nail cũng là bà luôn! Giọng Dũng hách dịch, lạnh như hòn đá quăng ra như xé
nát tim Huệ, để nàng không kịp nghe lời đốn mạc của kẻ lọc lừa, gian trá…Đây là
cái giá bà đã ngoại tình, ruồng bỏ chồng hiền lành chí thú làm ăn của bà đây!
Ác lai, ác báo!...Giọng cười đểu giả của kẻ sở khanh một lần nữa vang lên… Nghĩ
lại tình, tôi cho bà thời gian ngắn dọn dẹp đồ đạc vật dụng vào va ly và mang
đi ra khỏi nhà ngay! Bà đã biết thì tôi không khách sáo nữa!...Nga, em sang
phòng anh, chuẩn bị làm bà chủ nhà & tiệm, như anh đã hứa! Đây là dịp anh
thực hiện lời hứa với em là chúng ta chính thức sống bên nhau, không sợ ai ai
phá đám, vì bao nhiêu tài sản đứng tên anh hết. Bọn anh không có giấy tờ hôn
thú, nên có đi kiện đâu cũng bằng thừa!
Thế là Huệ
phải âm thầm ra đi trong căm hờn tủi nhục của kẻ thua trận với hai bàn tay
trắng, không nhà, tiệm sinh nhai…
Ngày tháng trôi
qua một cách hờ hững trong nổi căm hờn tửi nhục của kẻ thua trận, tình đời tráo
trở..Huệ âm thầm theo dõi đường đi nước bước của hai kẻ gian manh ngày ngày đi
xe từ nhà đến tiệm trong tiếng cười đắc thắng. Họ đã sang đoạt tiền của, nhà
cửa, tiệm Nail của nàng để cho nàng bơ vơ khốn khổ trong cảnh nghèo đói, cơ
cực…! Thời cơ đến trong cơn giận dữ,
trong cùng đường tìm cái chết cho xong một kiếp người vụng tính… Huệ đi theo
đuôi xe đôi gian phu, dâm phụ, nàng rồ
máy xe thật cao đâm sau lưng xe họ, thí mạng cùi với kẻ gian dâm. Kết quả Dũng
chết tại chỗ, Nga bị dập tay chân phải cưa tới háng. Riêng Huệ còn cao số, nên
bị thương khá nặng, nhưng sau khi chữa trị bị vào tù, vì là thủ phạm gây ra
chết người…Có lẽ Trời còn phạt kẻ phụ tình một cái giá khá đắt là phải sám hối
trong nhà đá để nghiền ngẫm tình đời qua những tấm lịch phải bóc…
Lẳng lặng mà đau buốc tâm can,
Nhìn người tình đã bước sang
ngang.
Hỏi đời mấy kẻ luôn chung
thủy,
Ôi kiếp nhân sinh lắm bẽ
bàng.
NGUYỄN NINH THUẬN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét