Danh sách Blog của Tôi

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

HOA BÂNG KHUÂNG - Nguyễn Ninh Thuận


Image result for hình đôi trai gái ngồi uống cà phê trong quán
 
Sau bao năm định cư ở Mỹ và xa rời quê hương- Quảng Trị yêu dấu của Hùng- vùng đất mà khi nói đến mọi người cùng ngậm ngùi …
    
    Quê tôi đó, đất khô cằn sỏi đá
    Cạnh bờ sông không trù phú nương dâu
    Quê hương tôi, vùng chiến tuyến địa đầu,
    Sát nách giặc, nên ngày đêm máu đổ.<!>
 
    Quê hương tôi, dân tình luôn khốn khổ,
    Vẫn trụ mình bám đất giữ quê hương.
    Năm bảy lăm, giặc Cộng quá nhiễu nhương,
    Đành cam bỏ dầu rất nhiều kỷ niệm…
   
 Hùng trở về thăm quê, chàng tự nhủ với lòng…
     -Mình phải ghé thăm trường Nguyễn Hoàng, ngôi trường cũ với đầy ắp những kỷ niệm thân thương, và những nơi chốn của thời thơ ấu khó phai nhòa trong ký ức…
     Nhưng, Hùng đã ngỡ ngàng khi đối diện với sự thật hiện ra trước mắt... Trường nay đã thay tên, chàng đi vào bên trong thấy cảnh vật khác xưa… dãy nhà hai tầng bên phải với sân chơi và cây sầu đông lẻ loi không còn nữa. Khung cảnh càng quạnh hiu với hai bên đường đi vào là hai hố bom sâu tạo thành hai hồ nước. Dãy nhà hai tầng ngói đỏ, bức tường cao ngăn sân vận động cũng bị xóa đi trong bảng đồ cuối đường. Tầm mắt Hùng hướng về cánh đồng lúa mênh mông của làng Trí Bưu, Long Hưng. Lòng Hùng quặng thắt khi về thăm lại trường xưa mà thấy mình như người xa lạ…
   Nỗi buồn theo sát bước chân Hùng đến Cổ Thành …Nơi đây cũng hoang tàn đỗ nát không kém ngôi trường xưa… cổng vào đã đổ nát, những vết bom đạn bằm nát bờ tường. Hùng đi vào bên trong, người kiểm soát lên tiếng:
-Các anh chị phải mua vé và nhang đèn để vào thắp nhang cho những người đã chết.
    Tay cầm bó nhang, Hùng lặng lẽ đi vào, nhưng chàng chẳng thấy gì cả ngoài cỏ dại mênh mông… chàng buồn nản trở ra. Hùng lên xe chạy ra bờ sông Thạch Hãn. Kìa ngôi chùa Tỉnh Hội có sức sống hơn vì đã được trùng tu. Hùng đưa mắt nhìn về hướng chợ Sãi, nhưng lau sậy che hết tầm nhìn.  Dọc bờ song, vài cây phượng vĩ đã trỗ bông đỏ thắm gợi lại trong Hùng  bao nhiêu kỷ niệm thuở học trò. Xe chạy ngang qua trường Bồ Đề, chỉ còn lại vách tường đổ nát với cỏ dại vây quanh, dấu tích của chiến tranh vẫn còn nguyên vẹn. Tới Đông Hà , Đông Hà hoàn toàn thay đổi , tìm lại ngôi trường Bán Công thì  nhà cửa đã xây kín chẳng còn dấu tích nào lưu lại…Hùng dừng chân trong một quán nhỏ và bên ly cà phê, kỷ niệm thời thơ ấu hiện về…
    …Hùng là con trai độc nhất của gia đình, ba Hùng mất sớm khi chàng lên 8 tuổi. Mẹ Hùng tần tão nuôi chàng ăn học. Những ngày mùa đông giá rét ở Quảng Trị, nhà nghèo nên chàng không có áo lạnh, Sơn bạn Hùng chia nhau cái áo “nhà binh” của người bà con cho để đi học. Những đêm khuya học bài hai đứa ra đầu đường chia nhau ổ bánh mì nóng hổi để ăn… Sau khi thi rớt Tú Tài II Hùng xin vào làm cho Đài Phát Thanh Bến Hải. Cuộc sống ở vùng Giới Tuyến tuy gần gia-đình nhưng buồn, Hùng muốn đi xa lập nghiệp… Mẹ mong Hùng luôn được sống gần gũi với gia-đình, Mẹ Hùng đã bỏ việc buôn bán khóc suốt một tuần lễ để ngăn cản ý định của chàng. Nhưng những giọt nước mắt của gia đình không níu kéo ý định “ lãng tử” của chàng. Và lúc Hùng  ra đi Mẹ chàng đã khóc vùi… Chị và em Hùng tiễn chàng ra bờ tre trước nhà với đầm đìa nước mắt... Chiều chia tay đó là ngày đầu Hè năm 1966. Hùng khoác xắc lên vai với hành trang là bao ngậm ngùi, thương nhớ và lời hẹn:
     -Con sẽ sớm về thăm mẹ cùng chị và em!
    Nhưng cái hẹn kéo dài với bao năm tháng lặng lẽ trôi qua với bao vật đổi sao dời. Cuộc sống của Hùng là những chuổi ngày phiêu bạt giang hồ…
    Trong những năm tháng ở xứ Huế mộng mơ, Hùng quen với Hương, người con gái đẹp của xứ thần kinh. Tình bạn trong sáng dậm chân tại chỗ. Tuy vậy trái tim người con trai mới lớn cũng xao động trước vẻ đẹp nhu mì và tình nết hiền dịu của Hương. Tình yêu đầu đời của Hùng len lén vào tâm tư chàng lúc nào không biết!? Tình yêu tuổi học trò thật ngây thơ trong trắng không một chút bợn nhơ. Yêu để mà trân quý mà tôn thờ với bao ước vọng ấp ủ hằng đêm. Yêu mà không giám ngõ vì những trăn trở với thì thầm cùng chăn gối…
     -Mình hai tay trắng, không sự nghiệp, công danh... Hành trang vào đời chỉ là con số không to lớn. Thôi thì phải đè nén con tim lại, chờ đợi khi công thành danh toại cũng không muộn…
     Tình cảm Hương- Hồng  đóng khung trong tình bạn với mơ ước mai sau…Thật là bên trong thì đã, mặt ngoài còn e…Họ hay theo bạn bè đi thăm những di tích lịch sử, lăng tẩm vua chúa, hay những đồi thông thơ mộng… Một hôm hai người đi thăm lăng Vua Tự Đức, họ dừng chân bên tượng Phật nằm, và chỗ nghỉ chân là một đám hoa dại màu tím lung linh trước cơn gió thoảng. Trước khung cảnh hữu tình, Hùng ngắt một cành hoa dại trao cho Hương với lời chân tình:
-Đáo hoa này đẹp quá! anh xin tặng em, nhưng anh không biết tên nó.
-Em có nghe sự tích hoa này, anh có muốn nghe sự tích loài hoa này không?
     -Chúng mình còn nhiều thì giờ nên tìm một chỗ mát để ngồi nghỉ chân lâu hơn… Anh đang nôn nóng nghe lời em kể đây!
     -Có một đôi bạn trai gái ở cạnh nhà nhau, tình cảm của họ theo năm tháng trôi theo thời gian từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành rất êm đẹp.  Hai gia đình họ cũng giao hảo với nhau rất thân tình và có ý xây đắp vun xới cho việc lứa đôi của hai trẻ sớm kết tóc xe duyên cầm sắc. Người con trai đến tuổi động viên nhập ngủ để trả nợ núi sông. Trước khi lên đường đi lính, hai người đi viếng cảnh chùa. Họ ngồi nghỉ chân bên một đám hoa dại màu tím này. Người con trai ngại ngùng ngắt một bông hoa dại trao cho người con gái với nỗi lòng bâng khuâng trong ý nghĩ: Đã từ lâu mình đặt trọn tình yêu cho nàng, nhưng nay mình sắp xông pha ra lằn tên mũi đạn, sống nay chết mai.  Mình không nên tỏ tình mà đành ấp ủ lấy một mình tình yêu đơn phương để cho người mình yêu khỏi bị đau khổ sau này vì tương lai mình bấp bênh quá! - Yêu là phải hy sinh và mong người mình yêu sẽ hạnh phúc…Thế rồi họ cùng đặt tên loài hoa tím này với chỉ hai người biết  là “ Hoa Bâng Khuâng ”.  Lời chúc lành dành cho đôi bạn và cùng hứa khi nào nhìn thấy hoa sẽ nghĩ đến nhau…Thời gian thấm thoát thoi đưa, chiến tranh càng khốc liệt, đạn pháo quả vô tình không lường trước được. Cô gái bị trúng đạn pháo chết liền tại chỗ. Thật là đúng như trong bài hát “…không chết người anh chiến trận mà chết người em gái hậu phương …” Câu chuyện được truyền tụng ra dân gian…
    -Câu chuyện buồn thật! Nhưng không biết tại sao anh cũng yêu loài hoa bâng khuâng này quá!
    -Em cũng vậy rất yêu bông hoa này!...
  Trong một dịp gặp nhau, Hương lên tiếng:
-Chúng mình đi ăn chè, nhé anh!
    Hai người dung dăng dung dẻ vào tiệm chè, ăn xong hai người ngồi nhìn nhau lặng lẽ. Hùng  than thầm:
   -Thôi chết rồi, mình không có tiền trong túi, làm sao bây giờ? Mình cứ nghĩ Hương rủ mình, chắc nàng có tiền trả nên mạnh dạng đi…
   Với đôi mắt nai tơ, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, Hương nhìn Hùng:
-Anh có tiền trả tiền chè không?
   -Anh đâu có tiền, anh cứ ngỡ Hương có tiền nên anh nhận lời đi ăn với Hương, ai dè…! Anh đang đánh lô tô trong bụng đây!
   -Thôi được, anh đừng lo! Hương sẽ có cách nói với bà chủ quán.
  Tay cầm cây bút máy Pilot, Hương bước tới quầy tính tiền nhỏ nhẹ:
  -Chúng tôi quên bóp tiền ở nhà. Vậy bà cầm đở cây bút máy này, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại trả tiền bà!
  Một bài toán hiện nhanh trong đầu bà chủ quán:
  -Thôi thế cũng tạm ổn, cây bút máy này cũng có giá trị lắm, nếu ngày mai họ không đến trả tiền thì mình không thiệt hại gì lắm…
   Thật là hú hồn cho hai người, nên chuồng nhanh ra về…Hùng ra về với tâm trạng buồn man mác của người học trò nghèo- không trả nổi một ly chè cho người yêu trong mộng…Kỷ niệm khó quên cho bài vở lòng tình yêu không sự nghiệp, tiền bạc trong tay…Chàng lẩn tránh …
       Sài Gòn thành phố quá lớn và xa lạ đối với Hùng. Gia tài của chàng chỉ có cái xách tay và gần mười ngàn bạc VN. Ba tháng đầu cuộc sống của Hùng rất vất vả vì chưa tìm được việc làm… Sau đó, Hùng gặp Hoàng Hữu Hướng, người bạn hơn một lớp trường Nguyễn Hoàng.  Lúc đó, Hướng đang học Cán Sự Bưu Điện. Hướng đưa Hùng về Đa Kao cuối đường Tự Đức để giới thiệu và xin má Tư cho ở trọ cùng Hướng. Đó là căn nhà sàn trên kênh Thị Nghè. Hùng và Hướng được má Tư nhận làm con nuôi, với cái tên mới, Hùng là Ba và Hướng là Tư. Tết Nguyên Đán năm đó Hùng và Hướng theo gia đình má Tư đi Lễ Nửa Đêm tại nhà thờ Tân Định . Lần đầu tiên đón Tết xa nhà không còn một xu dính túi, lòng Hùng cảm thấy cay đắng xót xa...
      Thời gian lặng lẽ trôi qua, Hùng bị gọi động viên khóa 25 Trừ Bị Thủ Đức. Chàng trình diện tại Trung Tâm 3  Tuyển Mộ và Nhập Ngũ gần Quang Trung. Những tháng ngày tôi luyện ở quân trường chậm chận trôi qua…Ngày mãn khóa thật buồn bã, vì nhu cầu từ chiến trường sau Tết Mậu Thân, khóa của Hùng không có phép mãn khóa như những khóa đàn anh. Từ 4 giờ sáng quân xa các Quân Binh Chủng, các Đơn Vị đã đến đón các Tân Sĩ quan.  Đơn vị Hùng phục vụ hoạt động quanh vùng Cai Lậy.  Hầu hết trong đơn vị là người miền Nam nên Hùng ít gặp đồng hương Quảng Trị…
   Đằng đẵng sau nhiều năm lưu lạc Hùng mới thực hiện được chuyến trở về cố quận, nhìn lại căn nhà xưa, vườn cũ với bao vật đổi sao dời…Hùng lại có dịp gặp lại Hương, vẫn Hương của ngày nào, nàng vẫn chờ chàng với e ấp mong đợi…Bây giờ ngoài cặp Hồng - Hương còn có Thu cô bạn thân của Hương có cảm tình với Quân, bạn cùng đơn vị chiến đấu với Hùng để ghép thành hai cặp đi chơi với nhau trong những ngày Hùng nghỉ phép, xa lìa chiến trân...  Lần này với bộ áo quần lính còn vương vấn mùi thuốc súng, Hùng mạnh dạng lên tiếng:
    -Lần này anh mời Hương đi anh chè, nhưng anh đã chuẩn bị tiền trả, em đừng lo!
    Hai người nhìn nhau cười vui vẻ và sánh bước đi. Hương có cô bạn tên Hoàng cũng có cảm tình với Quân, bạn Hùng nên hợp thành hai cặp đi thăm viếng các di tích lịch sử ở Cố Đô Huế. Những ngày nghĩ phép của Hùng là những ngày vui nhất trong đời Hùng…Một buổi tối cặp Hùng-Hương ngồi trên băng đá cạnh sông Hương trước trường Đồng Khánh. Ngồi sát bên nhau, bên luống hoa Bâng Khuâng, hai trái tim cùng đập chung một nhịp, nhưng cũng vẫn cung điệu cũ- bên trong thì đã, mặt ngoài còn e! Những trái hỏa châu vẫn thi nhau cháy sáng trên nền trời xứ Huế mộng mơ. Những tia hỏa châu chợt lóe lên đốt sáng vòm trời yêu đương…Ánh sáng huyền ảo rơi rớt trên mái tóc Hương  như những ngôi sao rơi rụng long lanh làm tăng vẻ đẹp của Hương lên bội phần…Hương ngửng mặt lên với đôi môi mọng đỏ đang hé mở như mời gọi vị ngọt của một nụ hôn tình tứ của tình yêu chín mùi…Một phút xúc cảm qua nhanh, Hùng cố dằng lòng trong ý nghĩ:
   -Đời lính quá mong manh, những trận ác chiến đang chờ mình trước mặt. Tử thần đang thấp thoáng  rình rập mình. Mình không muốn Hương đau khổ mỏi mòn vì lo sợ… yêu là phải hy sinh cho người mình yêu được sống trọn vẹn với an bình hạnh phúc trước mặt! Thôi thì mình nên nén lòng, đừng nên gieo mầm mống phiền lụy cho nàng…
   Suy nghĩ như thế, Hùng quay mặt đi:
   -Thôi sương xuống nhiều, ở lại đây lâu, Hương sẽ bị cảm lạnh, chúng ta nên trở về nhé Hương! Ngày mai anh đã hết phép và sẽ trở về đơn vị  trong Nam tiếp tục chiến đấu…
     Hai người bịn rịn chia tay trong khắt khỏai của trai thời loạn, gái thời chiến…Nhưng rồi lịch sử lại lập lại trong sự tích hoa Bâng Khuâng“…không chết người trai nơi chiến trường, mà chết người em gái nhỏ hậu phương…” Mùa hè đỏ lửa năm 72, trên đường di tản, Hương và Thu cô bạn thân tên Hoàng đã gã gục chết  trên đường di tản do trái pháo của V.C bắn xối xả vào đoàn người chạy loạn. Nhận được tin xấu do bạn bè, người thân đưa đến, Hùng đã âm thầm nhỏ lệ cho mối tình đầu chưa dám tỏ. Chàng nuốt bao thương đau xuống tận cùng tâm can. Phải chăng Hùng có thể gào khóc cho vơi đi bao nỗi sầu đang gậm nhắm tâm hồn chàng, thì đở biết chừng nào!...  Nhưng cũng như tình đầu câm nín, không dám tỏ, thì nay nỗi buồn cũng lại câm nín luôn …Tất cả được ôm ấp và sống mãi trong lòng Hùng …
    … Hùng yên lặng ngồi đây, với đầu tóc muối tiêu, khóe mắt  xuất hiện nhiều dấu chân chim… Thời gian có thể xóa nhòa hình hài chàng, nhưng những kỷ niệm thời son trẻ vẫn sống mãi trong lòng chàng với bông hoa tim tím " Hoa Bâng Khuâng " còn mãi còn mãi...
 
   Tam Thuan Nguyen   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét