Được tin đại quân
Thanh kéo sang,
Tôn Sĩ Nghị lớn lối
ngang tàng.
Bắt Vua Chiêu Thống
sang chầu chực,
Uất ức lòng dân,
quá ngỡ ngàng….
Bắc Bình Vương
sai lính đắp đàn,
Lên ngôi Hoàng Đế,
cứu giang san.
Quang Trung điểm
duyệt hàng quân sĩ,
Tổ chức năm đạo
quân kéo ra,
Ba mươi tháng chạp
quyết xông pha.
Diệt phường bán
nước, loài cướp nước,
Đem lại tự do cho
quê nhà…
Nửa đêm, ngày
mùng ba tháng giêng,
Quân binh vây kín
khắp bốn miền.
Hà Hồi, quân giặc
xin hàng hết,
Chiếm lấy được
thành chỉ trống chiên.
Rạng sáng mùng
năm quân Tây Sơn,
Tiến lên vây kín
khắp mặt đồn.
Ngọc Hồi bắn trả
như mưa bão,
Nhưng vẫn không
sao giữ được đồn!
Các quan nhà
Thanh đã tử vong,
Như Hứa Thế Hanh,
Trương Sĩ Long.
Tả Dực Thượng Duy
Thăng tử trận,
Sầm Nghi Đống thắt
cổ mạng vong.
Tôn Sĩ Nghị bỏ ấn
chạy mau,
Binh lính tranh
nhau chạy sập cầu.
Nhị Hà, sông chứa
đầy xác giặc,
Nực cười thay cho
lũ quân Tàu.
Vua Quang Trung
sai sứ cầu hòa,
Lính Tàu cũng được
cho ân xá.
Cho về cố quốc mà
sinh sống,
Nếu tái phạm sẽ
chẳng được tha.
Vua nhà Thanh
nghe tin thất trận,
Liền đùng đùng ra
oai nổi giận.
Vội sai nội các
Phúc Khang An,
Thống lãnh binh
quyền sang rửa hận.
Quan Phúc Khang
An đến Quảng Tây,
Nghe binh Việt
Nam cũng rét thay.
Ông muốn cầu hòa
cho được việc,
Liền viết tâm thư
để tỏ bày.
Tuy thắng giặc
Thanh, nhưng Quang Trung,
Sợ cảnh chiến
tranh, dân khốn cùng…
Bèn mới cho người
sang đút lót,
Bạc vàng châu báu
với Phúc Khang.
Tiện thể, Quang
Trung xin cầu phong,
Vua Thanh nghe
nói cũng thỏa lòng.
Ông bèn sai sứ
sang Nam Quốc,
Phong chức Quốc
Vương cho Quang Trung.
Tuy Vua Quang
Trung xin cầu phong,
Nhưng vẫn ngầm
nuôi ý trong lòng…
Một ngày nào đó
sang rửa hận,
Việc đâu ra đó đã
bàn xong.
Tiếc thay thiên số
đã an bài,
Quang Trung chết
sớm, đáng buồn thay!
Bao nhiêu mơ ước
Ngài mang xuống,
Tuyền đài chôn chặt
nỗi lòng ai!?
Quang Trung mất,
Cảnh Thịnh lên thay,
Vua quá bé nhỏ,
chẳng có tài.
Mọi việc Bùi Đắc
Tuyền quyết đoán,
Làm mất lòng dân,
phải mất ngai!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét