“ Thoắt sinh ra thì đà khóc chóe,
Trần có vui sao chẳng cười khì ?
Những câu thơ của thi hào Nguyễn Công Trứ
đã để lại cho nền văn học Việt Nam, cứ ám ảnh tâm trí Tâm trên đường lái
xe đi thăm người nhà đang nằm Nursing Home sau khi té ngã bị nứt xương sống,
nên phải nằm nhà thương rồi chuyển đến viện dưỡng lão điều trị & tập luyện
hàng ngày để có thể đứng lên, tập đi, đứng, nằm, ngồi… Tâm trở về nhà với suy
nghĩ yếm thế, suýt bị tai nạn mấy lần!... May nhờ là Tâm lái xe thật chậm, sát
bên lề phải, nên thắng kịp thời. Hơn nữa với bản tính nhút nhát cố hữu là nhường
nhịn xe ra vào chạy nhanh, nên hay rà thắng…
<!>
<!>
… Ngay sau 75, chồng
Tâm đi tù, nên nàng phải dùng xe đạp làm phương tiện lưu thông sinh nhai hàng
ngày: nào là đến trường dạy học, chạy ngược chạy xuôi buôn bán thêm cho có tiền
thăm nuôi chồng ở tù, lo cho các con ăn học… Tuy thế, Tâm phải mua chiếc xe đạp
Mini, hạ yên thấp nhất, mang đôi guốc cao cao để khi nào chân cũng rà rà xuống
đất & đi bên lề phải… Buồn cười nhất là khi đến ngã tư là xuống xe dắt
qua đường, dù yên sau chở hai đứa con dại cằn nhằn sự nhút nhát của mẹ… Sang đến
Mỹ, Tâm đã ỷ vào chồng con đưa đón, nên không tập lái xe. Nhưng khác với
VN, đường xa vời vợi, con đưa đón mất thì giờ học hành của chúng, Tâm lo phần
xăng nhớt để đi quá giang với các bạn làm chung sở… Xe vun vút trên xa lộ là
Tâm níu vào cánh cửa xe với bao lo sợ viễn vông!... Khi đến độ chán đời, Tâm
không sợ chết nữa, nên tập lái xe với ý nghĩ: “ mình đang muốn chết, cứ liều mạng
lái xe!... Thế là nhờ đó, Tâm làm chủ chiếc xe, “ có đôi chân để đi đây đi đó
trong hạn hẹp ”nhưng bản tính trời sinh không can đảm, nên Tâm không lái được
xa lộ. Tâm chỉ lái xe bên lề phải, đi thật chậm, quẹo phải, không can đảm sang
lane, lái xe trong đêm tối… Có bạn bắt gặp Tâm có lúc đi sau xe Bus, xe Bus ngừng,
xe Tâm ngừng, xe Bus chạy, Tâm mới đi chứ không dám sang lane. Có bạn đã bông
đùa trong buổi họp mặt thân hữu : “ các bạn biết không, nay chị Tâm có công việc
lái xe đi theo xe bus để kiểm soát đó! ” Thế là các bạn Tâm ôm nhau cười ngặt
nghẻo, trước sự ngơ ngác của nàng…
…Cứ mỗi bữa trưa, Tâm nấu một hai món ăn
mang vào cho người thân đang điều trị tại viện dưỡng lão được ngon miệng hơn.
Tâm đi dọc theo hành lang các phòng, bắt gặp những người già, bệnh hoạn nằm rũ
người trên những chiếc xe lăn. Có cụ há hốc miệng, cụ thì nhắm mắt, tay chân
buông xuôi như người không còn sức sống… Trong phòng văng vẳng có tiếng rên la
thảm khốc đưa ra làm chùn bước người ngang qua phòng… Có cụ cứ lảm nhảm gọi Tâm đẫy xe đưa cụ vào phòng nằm, nhưng y tá bảo: “ cô cứ
mặc cụ, đừng giúp, vì đưa cụ vào phòng, rồi cụ chưa nằm bao lâu thì lại quấy rầy
đòi đẩy xe ra ngoài…
Tâm bước vội vào trong phòng, người nhà Tâm nhăn nhó vì trở mình đau đớn,
tuy vậy không làm phiền nàng nhiều… Tâm khuyến khích người thân ăn nhiều cho lại
sức chống lại bệnh tật & tập luyện để khắc phục bệnh mà tự lo cho bản thân
đứng vững, đi đứng… Nhìn giường bên cạnh thấy trống không, Tâm lên tiếng hỏi :
- Ông nằm bên cạnh đi đâu rồi?!
- Không biết họ đưa Ông ấy đi đâu, có lẽ
đi nhà thương, vì đêm rồi ông rên la
đau nhiều… Có thể họ đẫy ra phòng hội xem văn nghệ hay tập luyện chi đó!
-Hàng ngày ông ấy nằm bất động, ngay cả
tiêu tiểu cũng vào túi, tắm rửa y tá vào lo liệu chăm sóc…
- Tội nghiệp ông ấy quá hà, thấy người
cũng còn trẻ, đỏ da thắm thịt lắm mà!
- Ông ấy ít có người thăm viếng lắm, thui
thủi một mình, thỉnh thoảng có bà vợ vào thăm thôi! Vợ ông ấy bảo là ông đau
tim, rồi không biết mổ xẻ ra làm sao mà nằm liệt luôn, chán quá! Tui đây thì
bác sĩ đề nghị chích mũi thuốc vào sống lưng như chất keo làm dính xương lại
nhau ( như xi măng ), nhưng tui sợ đụng vào giây thần kinh nằm liệt luôn thì khốn!
-Nghe mấy đứa nhỏ bàn nhau là chích thuốc
đó không hề gì! Nhưng bác sĩ muốn nắm dao đằng cán, để phòng bất trắc, nên bắt
chúng ký vào giấy tờ trước khi chích thuốc! Tâm nghĩ để tùy cha con ông bàn luận,
lo liệu…. Kể ra Ông cũng có phước lắm rồi, con cái hay ra vào thăm viếng khi có
thì giờ & ông muốn gì, chúng đều mang vào theo yêu cầu. Chúng cũng
vui, khi biết Tâm hàng ngày lo cho ba nó miếng ăn nóng sốt! … Bạn bè, em út,
cháu chắt đều lui tới thăm viếng, phải vui lên để đứng lên về với con cháu hí!
Để Tâm sang phòng đối diện, phòng trước ông nằm khi chưa đổi sang phòng này, hỏi
thăm ông nằm bên bị ung thư ra sao rồi, vì mấy hôm
nay không gặp vợ ông ta!
Thế rồi Tâm sang phòng đối diện, thấy
phòng trống không, bên ngoài cửa phòng, không thấy tên nữa & được người
nhà giường bên cho biết là ông ấy mất rồi!
Mặc đầu khi ở chung phòng, Lan vợ ông cho
biết là Ông bị ung thư giai đoạn cuối bác sĩ, nhà thương đã chạy & bảo vài
ba tuần là mất! Thế là ông ấy đã ra đi về lòng đất mẹ!... Tâm cũng thấy bùi
ngùi, thương tiếc… Lời tâm sự của Lan văng vẳng bên tai Tâm…
…Ông xã tôi vợ chết, đã có con lớn, có đứa
còn ở Việt Nam. Thế rồi chúng tôi quen nhau tại VN, ông cưới tôi được 5 năm rồi
đưa sang đây! Tôi nhỏ hơn chồng hai chục tuổi. Tôi cũng đã có 2 con, trai gái đủ
cả, cháu gái lập gia đình với một người bên Úc. Số tôi thật khổ nạn, năm đầu được
hạnh phúc bên chồng, còn 4 năm sau, ông ấy bị phát hiện ra ung thư; thế là ròng
rã 4 năm nay tôi vô ra nhà thương chăm lo bệnh cho ông. Ông ấy ăn tiền trợ cấp,
không nhà, không tài sản gì cả, tôi phải đi làm để bù đắp vào phần thiếu hụt trả
tiền nhà, xe cộ, bảo hiểm, ăn uống… Tôi biết ông ấy bệnh nhiều, lạt miệng, nên
tôi phải nấu thức ăn bới xách cho ông ấy hàng ngày như xúp, cá…trái cây… Nay biết
ông ấy không qua khỏi, thì cố lo cho ông ấy để phải đạo làm vợ, làm người! Buồn
lắm chị ơi! Nhưng tất cả là do số mạng sắp đặt, mình có nợ thì phải gánh chịu thôi chị ạ!!!
Trên đường lái xe về nhà, Tâm buồn
cho những cảnh mục kích đau ốm, bệnh tật, kẻ ở người đi mà đau đớn trong lòng.
Với ý nghĩ: “ Đời người quả vô thường, có có không không! Cát bụi trở về với
cát bụi!!! ” Thế mà con người mãi chạy đua với danh lợi, tiền bạc vật chất qua
tranh giành, lọc lừa, gian dối quanh co, gian xảo đủ điều… Chị Lan sẽ mất
chồng quả thật rất buồn, không níu kéo được, vì sự thật đã biết trước mắt!
Nhưng đó cũng là một cách giải phóng cho anh yên nghỉ, tránh những cơn đau quằn
quại, xé tim làm anh phải đau khổ triền miên & đau lòng vợ con, người thân
phải mục kích thân xác người thân đau đớn mõi mòn… Và đó cũng là cách giải
phóng chị Lan qua tròn bổn phận & trách
nhiệm đè lên hai vai chị mấy năm nay! Chị và tôi rồi cũng phải ra đi, không biết
khi chúng mình đau ốm bệnh tật, có ai bên cạnh giường
bệnh chăm sóc không đây?! Nursing Home vẫn nằm đó & một ngày sau này sẽ đón
chúng ta vào… Tâm vẫn mong có một đấng tối cao tìm cho chúng ta một con đường “
Sinh, Lão, Tử ” không có “ Bệnh ” thì vui biết nhường nào!
Thật ra khi không mục kích những cảnh đau đớn
vì bệnh tật tai ương trong nhà thương & Nursing home, Tâm tạm quên đi cảnh khổ
đó vì lo cho sinh kế gia đình, vật
lộn với mọi sinh hoạt trong xã hội...Nay
đứng trước & chứng kiến bao cảnh
đau thương hàng ngày, tâm hồn Tâm hụt hẳng,
suy nghĩ nhiều có khi như bị tress, với tiếng
khóc âm thầm cho Người cho Mình về tương lai…Nàng thầm ao ước nếu số mình
đã tới, thì thượng đế cho ra đi yên lành, đêm về ngủ một giấc ngàn thu, sáng
không thức dậy nữa… Nếu chọn giữa Tiền & Sức Khỏe, thì Tâm chọn sức khỏe,
mà Tâm nghĩ ai ai cũng đều chọn như thế! Tâm nhớ lại chuyện một Ông Vua khi đau
ốm chết đi để lại di chúc “ Bỏ tôi trên xe ngựa, không mặc áo quần, lụa là gấm
vóc chi cả, mà đưa hai tay trống không ra đường, đi quanh các đường phố, kinh thành để khuyên
răn thần dân biết: là vua chúa lắm quyền thế, nhiều tiền của, khi chết cũng
không mang đi được gì! Chỉ có đức độ mới là tiếng tốt cho mai hậu, nên mọi người
phải làm điều lành tránh làm điều ác! …”
Tâm lại xin mượn tiếp lời thơ của Cụ Thi hào
NCT để an ủi cho những chuỗi ngày còn lại…
………… .Khi hỉ lạc, khi ái ố, lúc sầu bi,
Chứa chi lắm một bầu nhân dục
Tri túc, tiện túc, đãi túc, hà thời túc
Tri nhàn, tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn……
NinhThuận Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét