Mấy
ngày lễ lớn, Nhàn cô bạn của Tâm ở tiểu bang lạnh nhân dịp nghĩ làm, đã lấy
thêm vài ngày phép nữa để về Cali. , thủ phủ tỵ nạn người Việt để tham dự đại hội
Liên Trường Trung Học Việt Nam. Đại hội tổ chức thật rầm rộ trong mấy ngày liền,
gồm tiền đại hội, chính thức đại hội, sau đó đi tham quan những danh lam thắng
cảnh quanh vùng…
Sau 38 năm xa quê hương và bạn hữu thân thiết, Nhân về trước ngày họp mặt hai
ngày để có dịp gặp bạn bè lâu hơn và thưởng thức những món ăn đặc sản quê hương
của ba miền Bắc Trung Nam. Nhóm tứ quí chúng tôi cũng là chỗ thân thiết với
nhau cả nên đồng lòng đi đón Nhàn ở Phi Trường, sau đó ghé Phước Lộc Thọ
cho Nhàn tham quan và nếm qua thức ăn mang hương vị quê hương được chế biến
ngay khu phố Bolsa trước khi về tạm trú tại nhà Tâm. Xe vừa đậu trong khu
parking sân sau Phước Lộc Thọ, một ấn tượng xấu đầu tiên “ vứt rác bừa bãi ”
của đôi nam nữ đang nói cười trước khi lên xe để lại hai ly nước vừa uống
xong và mấy tờ giấy lau tay trước xe khoảng sân trước xe rồi an nhiên lái xe đi
một cánh tỉnh bơ…
<!>
-Sống
tại thủ phủ người tị nạn sao họ không biểu hiện nếp sống văn minh, tìm thùng
rác bỏ những thứ cần vất vào. Một con sâu làm rầu nồi canh! Hành động như thế
làm dân bản xứ chê cười người Việt Nam chúng mình ở dơ các chị ơi?!
Nhàn ngạc nhiên lên tiếng trước.
-Bàn
tay cũng có ngón ngắn ngón dài, có thể họ gấp chuyện gì đó mà vội vã đi, chứ sống
ở đây 38 năm không nhiều thì ít cũng học được tính trách nhiệm giữ vệ sinh
chung chứ!? Kim nhoẻn cười biện hộ thay cho họ…
-Qua
đây, Tâm nhớ lại một truyện tự thuật đã đọc đâu đó lâu rồi… Người đàn ông Việt
Nam qua Nhật du lịch, trên đường bách bộ ông ấy bóc một viên kẹo ra ăn, xong vất
giấy bọc kẹo xuống đường. Đi sát ông là chú học sinh nhỏ mang túi xách đi học,
chú ấy cúi xuống lượm bọc giấy kẹo lên. Người đàn ông thầm nghĩ “ chắc tờ giấy
bọc kẹo xinh đẹp nên chú bé thích cất giữ chơi…” Nhưng đi tới một đoạn đường
chú bé mở thùng rác bên lề đường vất tờ giấy vào… Cử chỉ ấy làm ông ta tự thẹn
và ngộ ra “ xứ Nhật quá sạch sẽ, trên đường không một cọng rác vì lối giáo dục
của họ dạy, huấn luyện cho con trẻ ý thức & trách nhiệm khi còn nhỏ…Từ đó
người đàn ông tự dặn lòng phải giữ vệ sinh chung không vứt rác bừa bãi để thể
hiện nếp sống văn minh…
-Xuân
nhớ lại hồi sau 75 chúng mình thuyên chuyển về dạy trường Thánh Mẫu Gia Định,
sau đổi là trường cấp 1,2,3 Lam Sơn. Hàng ngày đi dạy trên đường Bùi Hữu Nghĩa
cũng ngang qua chợ Bà Chiểu. Cuối chợ, gần trường là một đống rác to tổ bố chứa
bao nhiêu là rau cải, trái cây hư thối, vật dụng hư hao bốc mùi xú uế và ruồi
nhặng bu đầy làm người đi ngang phải bịt mũi hay nín thở…
-Ở
Việt Nam
nạn vứt rác bừa bãi bành trướng khá mạnh & trở thành thói quen xấu mà chúng
ta không nhiều thì ít cũng bị ảnh hưởng và mang theo cho tới xứ người…
Chúng ta quên đi ô nhiễm môi trường là huỷ diệt cuộc sống con người, mà
môi trường thiên nhiên gắn bó mật thiết với con người, vậy mà con người trực tiếp
ra tay phá hoại “ngôi nhà thân thương” của mình một cách vô ý thức. Trong cuộc
sống hiện đại như ngày nay, vấn đề rác thải đang xuất hiện rất nhiều trong xã hội
gây ô nhiễm môi trường và làm biết bao sinh vật chết vì rác. Trong đó vấn đề bức
bách nhất là xả rác ra đường hoặc nơi công cộng. Ở các nước chậm tiến vấn đề xả rác nơi công cộng
đã và đang xuất hiện nhan nhản trên đường phố, từ thành thị đến nông thôn, ở mọi
lúc mọi nơi. Ta có thể thấy rất rõ hiện tượng này mỗi khi đi trên những con phố
lớn, người dân vô tư xả rác bừa bãi ngay trên chính vỉa hè, lề phố. Hay khi đi
ăn nhà hàng, mặc dù chủ nhà hàng đã để sẵn một thùng rác nhỏ dưới bàn ăn của mỗi
người nhưng khi dùng xong giấy ăn hoặc tăm tre thì họ lại thản nhiên vứt xuống
nền nhà và tệ hại hơn là vứt qua cửa sổ dẫn đến việc rác thải mắc vào cành cây,
dây điện gây mất mỹ quan thành phố, hay rơi xuống lòng đường gây khó chịu cho
người đi lại. Vào một quán nước, những người hút thuốc hay ăn kẹo cao su đều có
gạt tàn để bỏ vào, nhưng hình như không ai nhìn thấy nên gạt tàn thì vẫn sạch sẽ
còn sàn nhà thì lại đầy những điếu thuốc cùng với những bã kẹo cao su. Không những
thế, thật nguy hiểm khi vứt thuốc bừa bãi mà không chịu dập tắt thuốc lá trước
khi vứt thì có thể gây cháy nhà hoặc tàn thuốc sẽ bay vào người khác… Tâm phân
tích tệ nạn vứt rác bừa bãi một cách cụ thể hơn…
-
Hoa đã chứng kiến cảnh người ngồi trong xe vứt giấy gói thức ăn hay ném vỏ hộp
sữa họ mới vừa uống xong ra đường, thậm chí còn khạc nhổ xuống đường lộ vì thế ở
xa lộ hay có những toán người mặc áo đỏ hay vàng lượm rác làm vệ sinh …
- Ở
Việt Nam, các gia đình sống dọc hai bên đường đều mang túi rác ra đường vứt. Đi
bộ ven hồ, dù là đẹp và nổi tiếng như hồ Hoàn Kiếm, song ta vẫn có thể thấy những
que kem đang ăn dở, những mẩu thuốc lá hay những vỏ kẹo được vứt vung vãi dưới
lòng đường, tệ hơn là ở trên mặt hồ nước trong xanh…. thì có thể biết ý thức của
nhân dân ta như thế nào. Những việc làm này do người dân vô ý thức không biết bảo
vệ môi trường và thành phố, nơi mình sinh sống. Ở nước ta, chuyện vứt rác, xả
nước bẩn làm ô nhiễm nơi công cộng, ném xác súc vật ra đường hay sông, hồ làm tắt
nghẻn cống rảnh làm nước chảy chậm gây nên đường sá lụt lội đình trệ giao
thông đi lại... thì khá phổ biến. Có thể gọi hiện tượng này là nếp sống thiếu
văn hóa, kém văn minh. Nguyên nhân của những việc làm nói trên đều do người dân
thiếu ý thức bảo vệ môi trường và nơi mình sinh sống, phần lớn đều là những
thanh, thiếu niên nhưng cũng không ít những người lớn tuổi mắc phải. Khi một
gia đình cùng đi chơi mà bố mẹ cứ xả rác bừa bãi, đã vô tình tạo thói quen
không tốt cho con cái noi theo “ gần mực thì đen, gần đèn thì sáng ” dẫn
thói quen xấu “đi đến đâu, xả rác đến đó”. Các biển cấm “Không xả rác bừa
bãi!” hay “Hãy bỏ rác vào thùng!” tại những nơi công cộng như bệnh viện, công
viên, đường phố... đã trở thành “ những điệp khúc” lặp đi lặp lại đối với tất cả
chúng ta. Nhưng rồi mọi người không hỗ trợ tích cực làm theo… Nhìn vào bộ mặt của
các đô thị, người ta có thể đánh giá trình độ và mức độ phát triển của một quốc
gia…. Kim mới về Việt Nam thăm mẹ đau yếu, nên biết rõ tệ nạn này vẫn không
thay đổi mà xem ra gia tăng vì cuộc sống đông đúc xô bồ, nhất là các xóm lao động,
vùng quê…
-
May mà chúng mình ở tại Mỹ và các nước tiên tiến như Singapore , Đức, Anh, Pháp, Hàn Quốc...
vấn đề giữ gìn vệ sinh nơi công cộng, bảo vệ môi trường sạch đẹp được quan tâm
hàng đầu. Nhà nào cũng có thùng rác và sở vệ sinh hàng tuần đến chở đi. Nơi
công cộng đều có thùng rác hẳn hoi. Tuy vậy cũng còn một số ít người vô ý thức
đã xả rác bừa bài tùy nghi và đã trở thành thói quen rất khó thay đổi. Thiết
nghĩ, thói quen được chủ động hình thành trong mỗi người. Từ lúc bắt đầu đi học
ở trường các em học sinh đã được cô giáo dạy giữ gìn vệ sinh cá nhân, để vật dụng
ngăn nắp, bỏ rác vào thùng,... Liệu chúng ta có thấy cảm phục hay thậm chí xấu
hổ khi thấy một đứa bé bốn tuổi loay hoay tìm giỏ rác để vứt giấy gói quà? Tuy
nhiên, thói quen này lại dần mất đi khi các em lớn lên. Hay do các em thấy người
lớn “không tuân thủ” nên cũng bắt chước làm theo? Hơn nữa, vứt rác bừa bãi thì
cũng tiện lợi hơn là phải đi tìm và bỏ rác vào thùng. Đây là thời điểm để một
thói quen khác dần hình thành… Như thế sẽ khiến cho thói quen này ngày càng
tăng cao bởi nhiều người lấy cớ đó để xả rác mà không ai nói gì. Việc xả rác
nơi công cộng cũng là do những người ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân mà không
biết đến cộng đồng, xã hội. Tục ngữ có câu : “Cha chung không ai khóc”. Nếu ở
trong nhà mình, chắc mọi người đều không vứt rác bừa bãi mà đã cho vào túi đựng
hoặc thùng rác. Còn ở ngoài đường, chả phải của ai nên cứ dùng xong là họ lại vứt
ngay ra đường. Thử tưởng tượng một thành phố mà đi đến đâu cũng thấy đầy rẫy
rác thải, khói bụi và mùi hôi thối cùng những con ruồi, bọ, chuột, muỗi,
gián,... vây quanh; hay những dòng sông, mặt nước hồ đều chuyển từ màu trong
xanh sang màu đen ngòm cùng với rác thải nổi lềnh bềnh,... thì mọi người sẽ
nghĩ như thế nào? Thật đáng sợ! Nhiều nhất là chai nước suối, khăn giấy, vỏ
bánh kẹo. Mỗi người đi đường “góp” một chút, chẳng mấy chốc đường sá, khu phó
toàn rác. Nạn xã rác sẽ bị phạt tiền nên cũng ngăn chận một phần tệ nạn
đó. Nhưng ăn thua là con người tập thói quen, ý thức tốt, chứ không phải sợ bị
phạt tiền mới giữ mình khi có người theo dõi, không có ai thì len lén vứt rác bừa
bãi tùy nghi vô tội vạ… Hạnh im lìm không lên tiếng, nay nói một mạch theo cảm
xúc của nàng ta.
-Ngay
trong khu thương mại Bolsa, cuối ngày nếu không có xe đi quét rác thì giấy bay
như bươm bướm… Trong những buổi sinh hoạt đông đúc ngoài trời do các tổ chức
trong cộng đồng VN hải ngoại đề xướng, hay sau một buổi ca nhạc gây quỹ giúp
thiên tai bão lụt, biểu tình… BTC hay hô hào mọi người một tay giúp lượm rác,
giấy, chai… quanh chỗ mình ngồi đã xả ra một cách vô tội vạ, hay xếp ghế lại để
đở đần cho BTC. Nếu không dọn dẹp thu lượm chiến trường thì rác giấy ngập bay cả
một khoảng đất rộng…Xả rác bừa bãi là thực trạng rất đáng phê phán vì nó gây ra
những ảnh hưởng không nhỏ đến môi trường và xã hội. Hãy cùng chung tay góp sức
vì một đất nước xanh, sạch đẹp và văn minh theo khẩu hiệu : “Mình vì mọi người,
mọi người vì mình”! Để làm được điều đó, mỗi người cần nhận thức rõ hành vi của
mình, cùng nhau bảo vệ Trái Đất - ngôi nhà chung thân yêu của chúng từ trong
nhà ra ngoài ngõ, ra tới cộng đồng xã hội… cũng đồng nghĩa với việc bảo vệ bản
thân con người khỏi những nguy cơ diệt vong. Tâm góp ý cho câu chuyện xả rác và
nhắc nhở các bạn mau mau rảo bước giới thiệu những món ăn ngon cho Nhàn thưởng
thức để cô nàng sớm về nhà Tâm tắm rửa nghỉ ngơi sau mấy giờ co ro bó gối trên
máy bay…
Nguyễn Ninh Thuận
(TRONG đỜI SỐNG QUANH TA)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét