Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2018

SANG TRANG/Trích Truyện Dài Tình Cảm Xã Hội NỖI LÒNG & KHÁT VỌNG / Sentiment & Aspiration - Nguyễn Ninh Thuận


   
T
ừ khi Hoa từ chối mối tình cảm của Gray, không chịu kết duyên cầm sắt với chàng. Gray buồn bã xin về nước, Hoa vẫn sống âm thầm và tiếp tục làm sở Mỹ. Là người con có hiếu, Hoa vẫn tiếp tục giúp mẹ cải thiện nếp sống. Tony thay thế chức vụ của Gray.
 Thời gian lặng lẽ trôi qua một cách âm thầm. Là một người đàn bà đẹp, Hoa là cái đích cho mọi người ngưỡng mộ và đeo đuổi, trong đó có Tony, xếp của nàng… Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, trong công việc hàng ngày và những gặp gỡ quà cáp, săn sóc của ông xếp trẻ độc thân chiếm hoàn toàn cảm tình của Hoa lúc nào không biết… Những chuyến cùng nhau đi công tác chung đụng trong những hoàn cảnh thơ mộng sau công việc thật là vui vẻ hòa hợp... Khi thì dạo chơi trên bãi biển, bơi thuyền trên sông, hay nô đùa với cây cỏ hoa lá... kéo họ đến với nhau dễ dàng hơn.
<!>
Anh Mỹ này là trai mới lớn và yêu Hoa tha thiết. Tình yêu cuồng nhiệt của một thanh niên Mỹ cho Hoa những đam mê tình ái mà Hoa là cô gái say mê đọc tiểu thuyết thích khám phá… Kết quả Hoa có thai!
- Tháng này em tắt kinh, hình như em đã có thai, Hoa e dè báo tin cùng người yêu.
- Em đã cho anh một đứa con, anh vui mừng lắm! Đó là sợi dây thắt chặt tình yêu giữa chúng ta. Chiều nay, anh sẽ đưa em đi Bác sĩ khám thai… Vậy chúng ta tổ chức đám cưới và sống bên nhau để chuẩn bị đón em bé chào đời. Tony vui mừng bồng Hoa đi một vòng quanh phòng để chia vui với mọi nhân viên.
- Anh trẻ con lắm, đừng làm thế, mọi người cười chúng mình đó! Anh thả em xuống đất đi. Hoa vừa đánh thùm thùm trên lưng Tony vừa mắng yêu chàng…
- Họ cười thì hở mười cái răng, anh cưng vợ con anh kia mà! Vừa nói Tony vừa cười khanh khách như trẻ con.
Mọi nhân viên đến vây quanh hai người chúc vui…
- Ông nên bỏ bà xuống, đừng động mạnh mà ảnh hưởng đến cái thai còn non ngày non tháng! Một bà sồn sồn chân thành khuyên.
- Ồ! phải rồi, từ nay em phải đi đứng cẩn thận đó nhé! Em phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa, anh sẽ bỏ thì giờ nhiều chăm sóc cho mẹ con em! Tony vội vàng bỏ Hoa xuống nhẹ nhàng, hôn phớt nàng và âu yếm nói với người yêu, Tony không quên xây sang bà Hương, nhân viên kỳ cựu của Sở mới khuyên chàng…
- Bà là người có kinh nghiệm về con cái. Vậy từ nay xin bà hướng dẫn cho Hoa… Mua sắm gì cho em bé, nhờ bà chỉ cho, cám ơn bà…
- Hai ông bà đừng vội mua sắm gì cho em bé. Năm bảy tháng mới biết trai gái hãy sắm cho thích hợp. Nếu sắm trước, không đúng nó phí đi. Bây giờ bà đi khám thai thường xuyên theo chỉ dẫn của Bác Sĩ là tốt nhất! Bà đừng đi giày cao và đi đứng cẩn thận, nghỉ ngơi nhiều để giữ thai. Sau này có điều gì cần tìm hiểu, chúng  tôi rất sẳn sàng góp ý với bà. Trong sở này cũng nhiều người đã trãi qua giai đoạn là mẹ, nên ai cũng sẵn sàng hướng dẫn bà… Hơn nữa sách báo cũng đã viết rất nhiều… bà cứ tham khảo và chị em chúng tôi hết lòng hướng dẫn cho bà. Vừa nói bà vừa nhìn các đồng nghiệp với nụ cười thân thiện trên môi.
Không khí vui nhộn hẳn lên vì sắp đến giờ nghỉ giải lao nên mọi người góp ý nhiệt tình…
Muốn yên thân và hoàn cảnh chẳng đặng đừng không thể quay trở về với Nhân vì tự ti mặc cảm, dù trong tim Hoa vẫn dành một góc cho hình bóng mối tình đầu thơ dại năm nào… Hoa chấp  nhận lời cầu hôn của Tony. Họ làm đám cưới trong một nhà thờ ở Đà Nẳng và Hoa dọn về chung sống với Tony. Lần này tự nàng quyết định việc hôn nhân, không mang về trình diện cha mẹ nữa…
Sau khi con trai đi chập chững, Hoa về Quảng Trị thăm sau một thời gian xa cách… Hoa nghĩ ân nghĩa thầy cô Thế Oanh nên bồng con đến thăm gia đình và định giúp chủ cũ một số tiền…  Hoa biết Cô Thầy nay hơi già, không dạy thêm nhiều nên kinh tế gia đình hơi eo hẹp… Thầy Cô ngỡ ngàng khi thấy đứa con lai Mỹ trên tay Hoa. Hai người lạnh nhạt tiếp Hoa, cô người làm nay đã lột xác…
- Con chúc sức khỏe gia đình, ơn nghĩa Thầy Cô, con ghi cốt khắc tâm, nay có một chút tiền mọn con gởi các em ăn quà vặt, mong thầy cô nhận cho và trao lại các em. Các em nay chắc lớn và vào đại học rồi?! Hoa lễ phép trao ra một bao thơ dày cộm, với lời thăm hỏi ân tình…
- Cám ơn, chúng tôi vẫn khoẻ! Các con tôi ngoài giờ đi học phải đi làm thêm. Chúng đem sức lao động ra kiếm những đồng tiền chân chính. Tiền này chúng tôi không dám nhận. Xin cám ơn tấm lòng của em.
Thấy không khí nhạt nhẽo, cố chấp của chủ cũ, Hoa nghẹn ngào từ biệt ra về… Khi chào về Hoa không vui, nhưng nghĩ đến những cử chỉ vui mừng của gia đình chủ cũ, với từng khuôn mặt thân thương của mỗi người Hoa cũng cảm động. Hoa nuốt nước mắt buồn tủi vào lòng và quyết định không về thăm gia đình nữa vì sợ sẽ thêm buồn!
Trước hoàn cảnh phũ phàng, Hoa còn nghĩ thương cảm cho tình cảnh Nhân đi chinh chiến liên miên không có dịp về thăm mẹ. Và với đồng lương hạn hẹp rày đây mai đó, chắc không thể gởi chu cấp cho mẹ già khi đau yếu… Để chuộc lỗi phụ tình, hàng tháng Hoa nhân danh Nhân gởi tiền chu cấp cho mẹ chàng một cách âm thầm…
Thế rồi có dịp nghỉ phép dưỡng bệnh vì bị thương trong trận ác chiến, Nhân về thăm mẹ. Đón chàng là bà mẹ già hom hem, mái tóc đã bạc phơ, chân chậm mắt mờ, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.
- Cám ơn con đã có lòng nghĩ đến mạ! Con dù vì nợ nước, đi đánh giặc rày đây mai đó mà hàng tháng vẫn đều đặn gởi tiền về giúp mạ. Con thật là đứa con ngoan của mạ đã vẹn tình nhà, trọn nợ nước…
Nhân há hốc miệng không biết nói sao và suy nghĩ về người bí mật nào đó đã hàng tháng thay chàng gởi tiền cho mẹ. Suy đi nghĩ lại, hình ảnh Hoa hiện về trong trí nhớ, Nhân đoán chắc là Hoa nên quyết định đi Đà Nẳng viếng nhà Hoa để hỏi cho ra lẽ… Sau khi liên lạc với bạn hữu và người quen biết rõ địa chỉ nhà Hoa, Nhân quyết định đi gặp nàng...
Chẳng bao lâu Nhân đã có mặt tại một ngôi nhà khang trang, chung quanh có vườn cây ăn trái sum sê. Trước nhà là một vườn hoa nhỏ với nhiều loại hoa được cắt xén công phu. Hai bên lối dẫn  vào cửa chính là hai hàng hoa hồng đủ màu sắc rung rinh trước gió như mĩm cười chào đón khách. Nghe tiếng bước chân sột soạt trên sỏi trắng rải từ cổng vào nhà, con chó nằm trước nhà chồm lên  sủa  liên hồi...
Hôm nay Chủ Nhật, chồng  đi  chơi  quần vợt, Hoa ở nhà săn sóc con thơ. Khi nghe tiếng chó sủa liên hồi, Hoa tò mò muốn biết ai đến, nên hé màn cửa sổ ra xem, khi nhận ra bóng Nhân, dáng người yêu đầu đời không bao giờ phai nhoà trong ký ức nàng. Phút bàng hoàng trôi qua, Hoa đi đến quyết định:
- Mình phải theo cửa sau qua lánh mặt bên nhà cô bạn hàng xóm vì tâm hồn bấn loạn, không biết làm sao tiếp chàng cho phải lẽ.
Suy nghĩ như thế, Hoa gọi người làm tiếp khách, nhưng nói không biết gì về Hoa và nàng không có nhà…
Nhân gõ cửa và được cô gái nhỏ, bồng một em bé mời vào nhà. Bước vào nhà, Nhân đảo quanh một vòng khắp phòng khách, khi cô gái đi rót nước mời khách. Chàng thầm khen óc thẩm mỹ của chủ nhân với cách bài trí thật trang nhã, và màu sắc hài hoà.
Nhân đứng lên nhìn vào vài tấm hình mà cảm thấy đau nhói trong tim...
- Kìa là hình Hoa, trông đẹp lộng lẫy tươi cười bên ông chồng Mỹ đẹp trai, cái đứng cái ngồi trong tư thế âu yếm hạnh phúc tràn ngập… Lòng ghen tương bùng dậy, Nhân gặn giọng lên tiếng hỏi cô gái mà chàng đoán chắc là người làm của Hoa:
- Cô chủ đâu rồi cho tôi gặp gấp!
- Dạ thưa ông, ông muốn gặp ai? Cô gái lễ phép hỏi.
- Tôi muốn gặp cô Hoa, chủ nhân ngôi nhà này!
- Thưa ông, ông đi nhằm nhà rồi, ở đây không có ai tên là Hoa cả! Chủ nhân nhà này là bà Rose Mitchell.
- Tôi nhằm làm sao được! có đốt thành tro, tôi cũng nhận ra người này là người quen của tôi hồi trước. Cô ta trốn tôi chứ gì?! Cô ta có trốn đằng trời, tôi cũng tìm ra. Tôi sẽ tìm cách gặp cô sau để giải quyết vài vấn đề cần. Vừa nói, Nhân vừa giận dữ chỉ vào hình Hoa.
Cô gái, sợ hãi trước bộ mặt giận dữ và bộ áo quần rằn ri của Nhân. Tất cả toát lên vẻ hận và bất cần đời… Tuy vậy, cô gái vẫn bình tĩnh theo lệnh chủ, trước sau như một vẫn lắc đầu lia lịa, và đưa tay ra tỏ ý ‎mời khách ra về. Chẳng đặng đừng, Nhân thở dài, đưa tay vuốt má chú bé Mỹ lai dễ thương trên tay cô gái và để lại trên bàn một mảnh giấy mà chàng mới hí hoáy viết vội, và giận dữ ra về…
Tuy ở bên nhà bạn hàng xóm, Hoa theo dõi sự đi về của Nhân, nên hơn mười phút sau mới lửng thửng trở về nhà mình xem sự tình xảy ra thế nào?! Cô người làm, tường trình những sự việc xảy ra với vẻ mặt còn in nét sợ hãi...
- Ông ta nóng giận, trong bụng con đánh lô tô, nhưng con cố làm mặt tĩnh đóng trọn vai trò cô giao phó! Ông ta có để lại bức thư ở bàn, cô đọc xem sao? Con để em trong xe, nhờ cô trông chừng, con xuống bếp làm cơm…
         Đợi cho Sen, cô bé giúp việc xuống bếp, Hoa đưa con vào phòng ngủ, nằm đọc thư…

     Chào Hoa!
Tôi không có hân hạnh gặp Hoa để chia vui với hạnh phúc Hoa đã chọn…Tôi chỉ là thằng lính quèn, lương ba cọc ba đồng, đâu sánh với ô. Mỹ nhiều dollars đã đem đến hạnh phúc cho Hoa tràn đầy. Mong Hoa vui hưởng hạnh phúc đã chọn và để yên cho gia đình tôi. Mạ tôi không cần những đồng tiền bất nghĩa cô tặng đâu! Cô đừng tiếp tục mua  chuộc  tình  cảm chúng tôi bằng những đồng tiền nhơ bẩn kia, đừng ngụy biện của những kẻ phản bội. Tôi rất hận  tình  đời  đen  bạc. Hãy  vui  với cái  hạnh phúc cô đã chọn.
                                          Chào cô! Người bất hạnh
                                              Nhân.

Những tưởng trăm năm mối tình đầu,
Nào ngờ hai đứa phải xa nhau.
Em vui duyên mới, vui duyên mới!...
Bóng lẻ thân anh lỡ nhịp cầu.
Nhớ mãi em ơi một mối sầu,
Làm sao quên được nỗi niềm đau.
Bao nhiêu mộng đẹp theo năm tháng,
Tan nát tim anh giấc mộng đầu!...

Hoa nằm bất động úp lá thư lên mặt với nước mắt tuôn trào như dòng suối chảy…
- Anh Nhân, xin anh tha lỗi cho em, em muốn chuộc lỗi của  mình bằng cách thay anh lo cho mẹ anh trọn tuổi già, nhưng anh không thông cảm và tha thứ cho hoàn cảnh gia đình em. Em đành chịu biết tính sao đây! Thôi thì hẹn kiếp sau trả nợ, trọn tình trọn nghĩa với anh. Em đã cố làm những việc đáng làm, nhưng mọi người, ngay cả cha mạ em, cô thầy Thế Oanh và em út, bạn hữu và ngay cả anh cũng không thể nào hiểu em, thôi đành chịu vậy. Em chỉ biết chúc phúc cho anh và người thân thôi!!!...
Quá đau khổ vì mọi người không hiểu mình, Hoa lịm đi và nhuốm bệnh…
Quá thương vợ và thấy Hoa không vui, nên Tony lấy phép  đưa vợ đi du lịch vài ngày ở Nha Trang, Phan Thiết. Với miền Thùy Dương miền cát trắng, Hoa như nguây ngoa buồn và được tắm mát trong làn nước biển trong xanh, vẫy vùng thoả thích trong tiếng cười trong trẻo của con thơ… Sáng chiều sánh vai nô đùa bên chồng con dưới rặng dừa xanh vi vút gió, xây những lâu đài cát qua tiếng khanh khách cười con thơ vì nước biển cuốn trôi… Những trò chơi trẻ thơ mà từ nhỏ Hoa chưa được hưởng… Ngồi trên cồn cát cao vòi vọi ở Mũi Né-Phan Thiết bên chồng con đếm thời gian chầm chậm trôi qua để quên đời, quên buồn, quên thế thái nhân tình…
Ngoài ra Hoa được nắm tay chồng con đi dưới rặng thông già của Đà Lạt mộng mơ để nghĩ về tương lai… Với tâm hồn đa sầu đa cảm, sống với những cuộc tình trong những trang tiểu thuyết đã đọc thời con gái, nay nàng có dịp nhỏ lệ thương đau cho cuộc tình dang dở bên Đồi Thông Hai Mộ… Hay lang thang khắp rừng núi Đà Lạt vuốt ve những cành hoa dại đang mĩm cười với du khách. 
Nàng không quên dừng lại bên Hồ Than Thở, ngắm cảnh nhìn người qua lại một cách thích thú với những câu triết lý thoáng qua trong đầu…
-Mình cảm thấy nhỏ bé trước phong cảnh thiên nhiên của Thác Cam Ly trắng xóa từ trên cao chảy xuống… Đà Lạt nhiều hoa thơm cỏ lạ quá! Mình muốn ôm tất cả vào người hay nằm trên những thảm hoa dại đủ màu sắc mà ngủ để quên đời sống xô bồ trước mắt… Những tách café thơm ngon bên khung cảnh hữu tình, trong tiệm nhỏ ấm cúng với không khí se lạnh về đêm và sáng sáng bên tô mì Quảng cay cay ở lại trên vị giác mình trên suốt đường về… 
Thời gian lặng lẽ trôi qua và chiến tranh ngày một khốc liệt hơn. Cho đến đầu năm 1970, chồng Hoa có lệnh mãn hạn lính. Chàng thu xếp mang gia đình vào Sài Gòn và chờ chuyến bay về Mỹ.
Hoa bỡ ngỡ bước chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất, trong không khí nhộn nhịp một ngày đầu Xuân.
- Mùa Xuân mà khí trời đã nóng nực như mùa Hè miền Trung vậy!  Đây đúng là thủ đô của VNCH có khác! Nào đường sá rộng thênh thang, xe cộ, người đi tấp nập như mắc cửi… Hoa lẩm bẩm nhủ thầm.
- Em chưa vào Sài gòn, để anh bảo Taxi chở chúng mình đi quanh một vòng bùng binh chợ Bến Thành, ngang qua Bưu Điện và nhà thờ Đức Bà để em ngắm cho biết, vì khách sạn mình ở cũng nằm quanh khu này! Chúng mình còn ở đây vài hôm, tha hồ cho em đi đây đi đó cho biết Hòn Ngọc Viễn Đông. Anh sẽ đưa em vào Chợ Lớn để biết cách sinh hoạt của các chú Tàu. Có thì giờ nhiều sẽ cho em đi Lái Thiêu hái trái cây, tha hồ cho em ăn trước khi đi Mỹ, về quê chồng. Sài Gòn có nhiều chỗ đi chơi lắm, không biết mình đủ thời gian đi không?!
- Nhà Thờ Đức Bà đồ sộ ghê! Nó nằm trên nhiều mặt đường, ngộ quá! Nhìn ngoài đã thấy đẹp, chắc bên trong còn hay hơn nữa… Mai anh cho em vào bên trong xem nhé!... Ô kìa! Bưu Điện Sài Gòn to lớn quá, lại ở trên cao, leo lên nhiều tầng cấp nữa chứ! Còn Chợ Bến Thành sầm uất, cũng nằm trên mấy mặt đại lộ chính của thành phố.
-Tất cả em chỉ được nhìn qua hình ảnh, nay mới có dịp trông thấy tận mắt, mai em phải đi chợ nhìn bên trong cho biết và mua những vật nhỏ làm quà kỷ niệm nhé anh!
-Em đừng lo, về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi, tối chúng mình thả bộ đến tiệm Palace ăn tối, xong đi hồ con Rùa hóng mát ăn kem hay uống café, ở đó đông vui lắm!
- Sài gòn sầm uất quá ! Có đi mới mở rộng tầm mắt, đúng là “ Đi một ngày đàng, học một sàng khôn ” Hoa tựa đầu vào vai chồng nũng nịu nói…
Hôm sau, Hoa được chồng đưa vào Chợ Lớn ăn cơm Tàu. Đây là thế giới riêng của người Hoa, phố phường buôn bán tấp nập, đa số người Trung Hoa lui tới trao đổi hàng hóa. Tại đây đã sản xuất ra nhiều mặt hàng cung cấp cho toàn nước hàng chục năm nay, nhà cửa tuy cũ kỹ, nhưng bên trong là cả cơ cấu sản xuất dây chuyền hiện đại…
Tiệm Soái Kình Lâm, nổi tiếng khắp vùng sản xuất ra những chiếc bánh ngọt đủ loại và bánh Trung Thu cung cấp cho các chợ… Hoa có dịp ghé qua mua những chiếc bánh ngọt nóng hổi… Ngoài ra Hoa còn có dịp rửa mắt tại Chợ Lớn Mới, và chợ An Đông, mà những nơi đây toàn cung cấp hàng sĩ cho các tỉnh lên cất hàng. Nhìn thiên hạ mua bán tiền bạc trao tay từng bó, Hoa thấy hoa cả mắt…
Tối đến Hoa được ra bến Bạch Đằng hóng mát, nhìn những chiếc tàu hú còi đi và cập bến nàng thấy bâng khuâng trong lòng…
Mấy ngày giong ruổi quanh Sài Gòn, Hoa rất thích thú và thấy hãnh diện cho quê hương giàu đẹp của mình, nhưng thời gian không cho phép nàng đi hết những nơi nàng muốn biết như chùa Xá Lợi, Ấn Quang… vì ngày mai Hoa phải theo chồng về Mỹ, quê hương xa lạ và rồi không biết cuộc sống sắp tới sẽ ra sao?!
Non nước tít mù bên Biển Đông,
Gợi bao thương nhớ ngập trong lòng...

Còn nữa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét