Từ khi bước qua hàng rào ba mạ về
việc hôn nhân đại sự với Tony, Hoa không đưa chồng con về thăm nhà, mà chỉ lén
lút gởi tiền về cho mạ nàng để giúp gia đình sinh sống và nuôi các em ăn học…
Hoa nhớ lại....
...Mình sắp lìa xa đất nước, theo chồng
về Mỹ, Hoa trằn trọc suy nghĩ mấy ngày đêm…
Cái ngày xa quê hương xứ sở, ba mạ và các em đã đến, một điều mình lo sợ
từ lâu, nay đã hiển nhiên trước mắt… Mình có nên mang chồng con về tạ lỗi và
chào tạm biệt gia đình không? Ba mình có xua đuổi và đối xử tệ bạc với cha con
Tony như từng xua đuổi Gray như hồi trước không? Một điều mình không muốn gây
ấn tượng cho chồng con mình
trước khi ra đi! Thôi thì mình nên viết một lá thư tạ
lỗi để thăm dò tình ý ba mình hãy hay… Nghĩ như thế, Hoa lấy giấy bút ra viết
thư…
<!>
<!>
Kính Ba mạ cùng các em
thương nhớ!
Hôm nay con
mạo muội viết lá thư này thăm gia
đình.
Con đã cãi lời
ba mạ kết hôn với Tony, ông xếp Mỹ của con và sinh được một cháu trai ngộ
nghĩnh. Tuy con không dám mang chồng con về ra mắt tạ tội với gia đình, nhưng
con vẫn âm thầm gởi tiền bạc về giúp gia đình dọn lên Quảng Trị sinh sống. Con
vẫn dõi mắt về người thân và biết được sức khỏe ba khả quan, mạ con có cơ hội
buôn bán làm ăn, các em vào trường Nguyễn Hoàng ăn học. Tâm nguyện con được
hoàn thành, nay các em chăm chỉ học hành với tương lai xán lạn…Nay chồng con có
lệnh về nước, con muốn đưa chồng con về tạm biệt ba mạ trước khi lên đường về
quê chồng. Gia đình mình sẽ xa nhau nửa vòng trái đất, không biết khi nào gặp
nhau, con đau buốt cả tâm can! Khi còn ở chung một nước, con hy vọng có ngày
gặp lại gia đình. Nhưng nay mai hai phương trời cách trở, biết khi nào mới được
gặp nhau?! Viết đến đây nước mắt con tuôn trào... con nghẹn lời không thể viết
tiếp được…Khi nào con cũng là người con bé nhỏ, và nhớ về gia đình với bao
trông chờ nhớ mong tin ba mạ để con được gặp gia đình khi cất bước ra đi…Con
xin ngừng bút. Kính yêu ba mạ và các em…
Con Hoa.
Sau khi đọc thư con gái, bà Sửu thấy không còn gì che
dấu chồng được nữa nên đành thú nhận…
- Từ lâu tôi vẫn âm thầm nhận tiền của con gái gởi về
để sinh sống. Cũng từ khi có tiền bạc dồi dào, nên gia đình mình mới chuyển lên
Quảng Trị và có vốn mua bán làm ăn, lo thuốc thang cho ông và cho các con ăn
học ở trường Trung Học Nguyễn Hoàng, đúng nguyện ước của Hoa!
Nước mắt chảy dài, bà ôm mặt nức nở… tiếp lời…
- Ông nên tha thứ cho con, sự sống của gia đình mình
từ trước đến nay do sự hy sinh của con mà ra! Ông đừng cố chấp nữa, hãy vui vẻ
với con cho nó yên tâm ra đi…
- Thôi được, mình cũng đã già rồi, sống nay chết mai,
tôi sẵn sàng tha thứ cho con hết…
Thế rồi... một, hai, ba
ngày trôi qua, Hoa cảm thấy thời gian kéo dài. Cô đang chờ đợi trả lời của cha mẹ dưới bất kỳ hình thức, một lá thư hoặc điện báo... và một chiều đẹp trời, mây trắng lững lờ trôi, ánh nắng
nhạt dần…gió hiu hiu thổi vào vườn hoa trước nhà Hoa. Các nàng hồng rung rinh
mĩm cười với nhau thì thầm to nhỏ như sẵn sàng chào đón một niềm vui của cô chủ…
Ba mạ và các em Hoa ùa vào nhà Hoa như một cơn lốc gây sự ngạc nhiên cho nàng… Tiếng
chó sủa liên hồi như thay chủ chào đón người thân đoàn tụ. Hoa sững sờ chào đón
gia đình trong niềm vui bất tận… Bà Sửu ào tới ôm Hoa vào lòng, hôn lên tóc lên
mặt nàng như đứa bé con nhỏ năm xưa. Với giọng run run không kém phần vui tươi
ông Sửu nói rõ từng tiếng một:
- Ba đã có lỗi, ba rất hối hận vì đã đối xử tệ bạc với
con, trong khi con đã hy sinh nhiều cho gia đình! Mong con tha thứ những lỗi
lầm làm con buồn bấy lâu nay!
Hoa gục đầu vào lòng mẹ khóc nức nở, không phải khi
buồn mới khóc, mà khi quá vui con người cũng chảy nước mắt… Bấy lâu nay, Hoa
chỉ chờ mong những lời tha thứ của ba. Ông Sửu đưa tay ra vỗ vỗ trên lưng con
gái một cách trìu mến. Thằng Tommy thấy mẹ khóc, nó đến lân la nắm áo mẹ oà
khóc, nhìn sửng mọi người. Em gái Hoa đưa tay ra bồng cháu trong tiếng khóc
thét vì lạ người của Tommy… nhưng không vì thế mà các dì nó không ngừng chuyền
tay nhau bồng bế đứa cháu lai với lời trầm trồ…
- Cháu xinh quá!Tóc cháu vàng và mắt cháu xanh lè như
mắt mèo đó!
Bà Sửu buông Hoa ra, đưa tay ra đón cháu ngoại vào
lòng với cái miệng méo xẹo:
- Ngày nào cháu về thăm bà, chắc bà không còn trên dân
gian nữa. Mộ bà đã xanh cỏ…
- Mạ đừng nói gỡ, Hội đàm Paris hai bên đang bàn cãi
suốt ba năm nay. Con tin chắc sẽ có hoà bình cho đất nước mình vào một ngày
không xa, chồng con khi đó sẽ trở về theo công ty Mỹ để làm cầu đường và xây
dựng nhà cửa. Khi đó con sẽ theo Tony về VN sinh sống và gia đình mình sẽ gặp
nhau trong niềm thông cảm và tình thương dạt dào. Sang bên đó con sẽ tìm cơ hội
đi học để thăng tiến hơn và con hy vọng một ngày nào đó con sẽ trở về Quảng Trị
với cương vị là giáo sư dạy Anh Văn ở trường Nguyễn Hoàng… Con sẽ không quên
gia đình mình đâu! Hoa quàng tay mẹ nói lời an ủi…
Những ngày sống êm đềm bên gia đình qua mau… Một buổi sáng
trời âm u, mây đen rải rác vây quanh mặt trời như ngầm buồn với gia đình Hoa
trước giờ phút chia tay… Hoa bao thuê một chuyến xe 8 chỗ ngồi để gia đình lên
phi trường Đà Nẳng tiễn đưa vợ chồng Hoa vào Sài gòn chờ chuyến bay đi Mỹ…
Không có cảnh chia ly nào mà không có nước mắt... Cả gia đình bịn rịn không nỡ
rời tay nhau, nhưng rồi giờ phút chia tay vẫn phải xảy ra… Hoa ra đi với bao buồn lo trước mắt... Ba mạ và
các em nàng bước về Quảng Trị với nước
mắt chan hoà….
Hoa sang New Castle trong mùa Đông giá buốt, nhìn cảnh
tuyết rơi mà lòng buồn vô hạn...
- Sau một thời gian ngắn hòa nhập, thích nghi với nếp
sống mới, mình khám phá cuộc sống ở Mỹ thật khó khăn... Những khó khăn lần lần
hiện ra trước mắt với những suy tư lớn dần về công ăn việc làm, tiền bạc, nghèo
khổ... không như mộng ước của mình sang Mỹ sẽ sung sướng, nhà cao cửa rộng tiền
bạc rủng rỉnh, tha hồ gởi về giúp ba mạ em út. Nhưng thực tế quá phũ phàng,
mình phải tay làm hàm nhai, làm việc cật lực, rồi đủ thứ bill phải thanh toán,
lo toan nhức đầu...
Thật vậy, ngoài gia đình chồng, Hoa là người Việt Nam
độc nhất ở thành phố này! Tình yêu Gray còn sót trong tim, Hoa tìm cách liên
lạc với người yêu cũ để tìm những lời khuyên xác thật cho cuộc sống trước mắt
với bao lo toan lắm chông gai...
Tony biết tâm sự của Hoa, không ghen tương mà hay bông
đùa:
- Chàng Gray của em giờ này không phải là chàng trai
lịch lãm năm xưa đâu! Giờ chàng ta già rồi, trên mặt có nhiều nếp nhăn, người
mập, bụng phệ, đầu hói, tính tình cáu gắt... Gặp anh ta với hình thể như thế,
em có thất vọng không? Anh nói ra để em chuẩn bị tinh thần. Anh vẫn đưa em đi
tìm Gray.
Thế rồi Tony đưa Hoa đến trường Gray đang dạy học,
nhưng không được diện kiến với Gray.
Hoa quyết định không đi tìm nữa, nàng chưa biết sử
dụng điện thoại đường dài nên nhờ mẹ chồng gọi cho Gray. Gray vui mừng khi biết
Hoa đã sang Mỹ với chồng con. Sau một hồi nói chuyện Hoa nghe hình như có giọng
đàn bà Mỹ cằn nhằn… Khi đó Gray mới cho Hoa biết chàng đã có vợ một con. Muốn
cho gia đình người yêu cũ hạnh phúc, Hoa nói vài lời từ biệt với chàng và không
liên lạc nữa...
Sau thời gian kiếm việc làm, Tony được bà Hiệu trưởng
Lake Valley High School nhận vào dạy toán cho lớp 12. Ngôi trường rất đẹp, nằm
trên ngọn đồi, dưới là thung lũng và hồ nước trong xanh trông rất nên thơ...
Trường lại gần nhà, rất tiện lợi cho việc di chuyển của Tony. Khi đó Hoa mang
thai đứa con thứ hai, nàng suy nghĩ:
- Khi sinh con xong cứng cáp, mình sẽ xin đi học lớp
đêm dành cho người lớn tuổi trước khi vào đại học vì từ lâu mình tự ôn bài vở
qua sách báo và internet...
Cháu bé gái ra đời, hai vợ chồng Hoa dành quyền đặt
tên con gái cho mẹ chồng quyết định. Bà mẹ chồng bàn bạc:
- Mẹ là Flower, con gái là Sunflower ghép tên mẹ vào
tên con là tuyệt đẹp! đó là loài hoa nhìn lên mặt trời chan hoà, cuộc đời cháu
sẽ ấm áp tươi vui dưới ánh sáng chói chang...
Hằng đêm bà ôm hai cháu ngủ cho Hoa yên giấc. Trước
lòng bao dung thương yêu của mẹ chồng, Hoa cảm động và không muốn làm phiền mẹ
nhiều hơn nữa... Dù muốn đi học, nhưng Hoa không nỡ để mẹ phải vất vả trông hai
cháu còn thơ dại cả đêm lẫn ngày...
Niên học mới sắp bắt đầu, bà Mary, mẹ chồng Hoa âu yếm
nói cùng con dâu:
- Trước đây mẹ có hứa với chồng con khi con sang Mỹ sẽ
trông cháu cho con đi học. Vậy nay con chuẩn bị nạp đơn xin đi học đi!
- Con xin cám ơn mẹ đã giúp con thoả ước nguyện giấc
mơ con hằng ấp ủ từ bé... Hoa ôm chầm mẹ chồng rưng rưng thổn thức...
Tối hôm đó, Hoa chuẩn bị ngày mai đi học, nàng mở Radio
nghe tin tức đài BBC thì nghe loan
tin “ Quảng Trị đang diễn ra trận đánh khốc liệt. Đồng bào phải chạy tản
cư vào Huế, Đà Nẳng... – Trên đường di
tản, đồng bào chết la liệt trên Đại Lộ Kinh Hoàng, sát tuyến Mỹ Chánh...” Hoa
nghe tin xong khóc ngất, lo cho sinh mạng gia đình trong cơn nguy khốn bom
đạn...
- Mình không thể đi học, trước tiên phải săn lùng tin
tức gia đình... Nếu gia đình mình di tản thì mất tất cả, chỉ còn lại hai bàn
tay trắng... Vậy trước mắt mình phải kiếm việc làm, lo dành dụm để khi bắt được
tin nhà thì gởi tiền về giúp đỡ gia đình tái tạo cuộc sống mới...
Nghĩ sao làm vậy, Hoa dẹp mộng ước đi học về một bên,
nàng bắt đầu đi tìm việc nhiều nơi, nhưng việc làm quá khó khăn. Đêm ngày lo
buồn, một ý niệm lóe ra trong óc Hoa...
- Tại sao mình không đóng một thùng xe và mình sẽ làm
chả giò, món ăn người Mỹ vẫn thích và cơm gà rô ti rồi sau giờ dạy học hay
những ngày nghỉ làm, Tony sẽ móc thùng sau xe cùng mình đi bán dạo ở công viên
hay sân vận động cho dân chơi thể thao và dân đi xem những trận thể thao...
Thế rồi Hoa bắt tay mua vật liệu cần thiết... Tony và
mẹ phụ cuốn chả giò, Hoa lãnh phần nấu cơm, chiên chả giò và làm gà. Thức ăn
của Hoa làm ra ngon và vệ sinh nên mọi người đón mua nồng nhiệt.
Gia đình Hoa tất bật làm không hở tay... Số tiền Hoa
mua bán kiếm ra gấp hai ba tiền lương Tony đi dạy học, không những Hoa vui mừng
mà cả nhà cũng vui theo.... Nhất là ba tháng hè, buôn bán thịnh vượng, Hoa thu
vào một số tiền đáng kể.
Buôn bán như thế được một thời gian, mọi người ở thành
phố New Castle rất thích món ăn của Hoa nấu. Nàng bàn cùng chồng:
- Đi bán dạo mất nhiều thì giờ và cực thân, em đã để
dành một số tiền kha khá, vậy chúng ta mở một nhà hàng cho đỡ vất vả...
Với sự hưởng ứng nồng nhiệt của mẹ cùng chồng đi tìm
chỗ thuê mướn thích hợp và trang bị bàn ghế bếp núc rồi mở tiệm ăn ngay thành
phố, cạnh trường đại học U.N.P (University of New Castle Pennsylvania) mẹ chồng
làm quản lý cửa tiệm. Hoa mướn thêm vài người phụ nàng trong nhà bếp và tiếp
khách...
Khách của tiệm ăn đa số là giáo sư và sinh viên của trường Đại học. Sau khi huấn luyện thuần thục cho
bếp chánh và bếp phụ, Hoa ra tiếp khách. Mọi người nghe Hoa nói chuyện lưu
loát, hiểu rõ nhiều vấn đề thời sự, lịch sử, văn hóa...nên bắt chuyện:
- Trước kia Cô học trường nào?
- Từ nhỏ vì hoàn cảnh gia đình tôi phải ra đời lăn lóc
sớm, tôi không có dịp cắp sách đến trường, chỉ học lóm thôi vì đi giữ em cho
người ta và nghe con chủ học, tôi cố nhớ và bồng em đến trường chơi, đứng ngoài
nghe cô thầy giảng bài. Nhờ có trí nhớ dai
và óc thông minh trời phú tôi học một, suy luận ra nhiều...nên càng ngày
càng thu thập và phát triển ra...
Tất cả trường nghe lời nói chân thật của Hoa, không
màu mè thêu dệt đánh bóng quá khứ của mình, nên càng thương mến và phục Hoa
nhiều hơn...
Phong trào phản chiến ở Mỹ ngày càng lan rộng và cao
độ, nhất là các trường đại học. Trường
đại học U.N.P tổ chức một buổi hội thảo: “ Người Mỹ nên rút ra khỏi miền Nam
Việt Nam ” Ngoài các phóng viên báo chí truyền hình truyền thanh... Hoa được
mời tham dự như một chứng nhân của đất nước Việt Nam. Lúc ấy tại thành phố New
Castle, Hoa là người Việt Nam duy nhất, ban tổ chức mời Hoa lên thuyết trình về
lịch sử, địa dư của Việt Nam. Các phóng viên đua nhau phỏng vấn nàng...
- Xin cô cho biết quý danh!
- Tôi tên Flower Mitchell. Mitchell là họ của chồng
tôi. Tôi từ VN sang định cư ở thành phố này hơn một năm nay!
- Người Mỹ chuẩn bị rút ra khỏi miền Nam VN. Cô
nghĩ gì về người Mỹ?
- Chồng tôi là một người Mỹ thủy chung
với vợ, đã giữ lời hứa buổi đầu là không phụ tình nghĩa phu thê và chỉ sinh hai
đứa con thôi! Chàng đã hết lòng với tôi lo cho cuộc sống cha mẹ & em út tôi
học hành thành tài... Mẹ chồng tôi rất
thương tôi, bà vẫn giữ lời hứa cho tôi đi học khi tôi đặt chân đến Mỹ. Tôi yêu
thương chồng tôi, kính trọng mẹ chồng. Lẽ dĩ nhiên tôi yêu thương người Mỹ, vì
họ có những đức tính như chồng và mẹ chồng tôi. Nhưng tôi ghét chính phủ Mỹ vì
họ không giữ lời hứa đối với đất nước và dân tộc tôi...
Ngày hôm sau lời phát biểu và hình ảnh của Hoa đã được
đăng trên trang đầu của tờ báo New Castle Morning. Tony lo sợ mắng yêu vợ:
- Em gây đại hoạ rồi, nói ngay nói thật đụng chạm
đến chính phủ
Mỹ. Em sẽ gặp rắc rối cho mà coi! Cơ quan F.B.I sẽ theo
dõi và làm phiền phức em...
Chuyện xẩy ra không có gì rắc rối phiền phức như sự lo
sợ của Tony, một nhà giáo thuần túy... Nhưng từ đó tiếng tăm Hoa nổi lên như
cồn và mọi người tò mò muốn biết mặt Hoa nên đua nhau tới nhà hàng Hoa để diện
kiến với người đàn bà gan dạ, dám ăn dám nói sự thật không e dè sợ sệt chính
quyền... Họ tới và không đi vì thức ăn tại nhà hàng Hoa ngon mà giá cả phải
chăng. Họ lại được tiếp đón lịch sự đúng cung cách người Việt Nam hiếu khách...
Việc làm ăn của Hoa càng ngày càng phát đạt...
Hoa mua thêm căn phố bên cạnh, mở rộng ra và doanh thu
vào như nước với hạnh phúc tràn đầy... Sau đó Hoa bắt liên lạc được với gia
đình và được biết gia đình tản cư vào Đà Nẳng... Em Hoa đã viết thư và mô tả
cảnh gia đình sống trong trại tạm cư Đà Nẳng...
Còn nữa....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét