Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2018

PHẬN MÁ ĐÀO/ Truyện Dài Đời-Nguyễn Ninh Thuận


  

....Gia đình của Xuân Thi trước năm 1975 thuộc loại tư sản mại bản. Cha mẹ nàng có mấy nhà máy xay lúa. Công việc đang làm ăn phát đạt thì Việt Cộng xăm chiếm toàn lãnh thổ Miền Nam Việt Nam. Gia đình Xuân Thi bị chính quyền kết tội:
   -Gia đình ông bà thuộc loại hút máu của nhân dân. Ông bà đã bóc lột mồ hôi nước mắt của nhân dân nghèo khổ. Nay chính quyền thay mặt nhân dân đòi lại nợ máu. Gia sản của ông bà nhà nước phải quản lý.
   -Gia đình ông bà phải đi vùng kinh tế mới để lao động. Phải đổ mồ hôi với người nghèo cho biết giá trị của đồng tiền. Không thể ngồi mát ăn bát vàng như bao lâu nay được nữa. Gằn giọng, thằng công an mặt còn non choẹt, miệng còn hôi sữa mở miệng quát lớn...
<!>
   Họ gán cho gia đình của Xuân Thi hàng trăm thứ tội để có cớ tịch thu tài sản của gia đình Xuân Thi một cách ngọt ngào. Thế rồi gia đình Xuân Thi đành phải khăn gói lên đường đi vùng khinh tế mới sinh sống. Cuộc sống gia đình Xuân Thi bắt đầu gặp nhiều khó khăn từ đó. Bao nhiêu năm trước đây, gia đình Xuân Thi đã quen sống trên nhung lụa với nhiều tiện nghi vật chất đủ đầy, cuộc sống của họ thật sung sướng với kẻ ăn người ở đầy nhà. Nay họ phải đem sức lao động ra làm ăn vất vả mới kiếm được miếng ăn. Mồ hôi họ đã phải đổ ra rất nhiều trên mảnh đất khô cằn sỏi đá với cuộc sống ngày một khó khăn hơn. Họ không quen lao động tay chân nên cuộc sống của họ ngày càng khốn đốn vô cùng. Của chìm họ cất giấu được lâu nay, họ đành phải đem bán dần để có ăn qua ngày. Xuân Thi nhìn thấy hoàn cảnh gia đình ngày càng lâm vào bế tắt, nàng khóc hết nước mắt nhưng biết tính làm sao đây? Đó là tình trạng chung của người dân bị áp bức, bị hà khắc, bị cướp mất tài sản. Nàng thầm nghĩ đến Hùng, người yêu đầu đời cũng là vị hôn phu sắp cưới của nàng đã bị thất lạc trong những ngày cuối tháng tư năm 1975. Đêm đêm, Xuân Thi hay khấn khứa cầu nguyện Ơn Trên:
    -Lạy trời cho anh Hùng được đến bến bờ tự do. Mong cho chàng được thoát nạn trên đường chạy loạn trong những ngày cuối tháng tư.
    Nhưng hoài công vô ích, tin tức người yêu của Xuân Thi vẫn bặt tin theo năm tháng trôi qua. Đến nỗi gia đình Hùng cũng rất ái ngại khi đối diện với con dâu tương lai.
   -Không biết thằng Hùng nó sống chết ra sao mà lại bặt tin tức. Tội nghiệp cho tình duyên của con phải kéo dài khoảng thời gian xa cách như thế nầy! Mẹ Hùng đã ôm chầm mỗi khi gặp Xuân Thi với lời nức nở. Thở dài bà tiếp lời:
   -Con gái chỉ được một thời xuân sắc. Nếu có đám nào vừa ý con cứ tiến bước. Cha mẹ không trách cứ con đâu. Sau nầy nếu thằng Hùng còn sống trở về với gia đình, chắc chắn nó cũng sẽ thông cảm cho con thôi.
   -Con chờ đợi anh Hùng được một thời gian dài rồi! Nay có chờ đợi thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao mẹ à! Chúng con yêu nhau thắm thiết lắm. Con có linh cảm một ngày nào đó chúng con sẽ gặp lại nhau. Quả đất lúc nào cũng tròn hết mẹ à! Xuân Thi vẫn nói cứng cùng mẹ chồng tương lai.
    Thế rồi thời gian chờ đợi xảy ra một cách âm thầm đầy âu lo.... Theo năm tháng mỏi mòn chờ đợi, biết bao vật đổi sao dời. Đứng trước hoàn cảnh khó khăn của gia đình Xuân Thi suy nghĩ:
     -Cuộc đời mình đã gởi trọn cho Hùng rồi, nay mình không thể yêu ai được nữa. Gia đình mình đã kiệt quệ... Ba má mình đã già yếu, các em thì còn quá ngây thơ khờ dại. Tất cả đều trong cậy vào một bàn tay của mình hết. Với cuộc sống ngày một khó khăn, không biết lúc nào gia đình mình chết đói đây!
    Gục mặt xuống bàn, nước mắt tuôn chảy, Xuân Thi vụt nghĩ đến lời một người bạn thân quen đã thỏ thẻ:
    -Bây giờ chỉ còn có cách chúng mình đành phải kết hôn với người Đài Loan, Đại Hàn gì đó... may ra có một số tiền giúp đỡ cho gia đình thoát cơn khốn khó. Tốt số gặp được người chồng đàng hoàng đứng đắn lo làm ăn thì cũng nhờ được tấm thân. Mình lại có tiền nuôi sống gia đình qua cơn đói rách thảm thương nầy. Nghĩ thế, Xuân Thi đi gặp bà mẹ chồng tương lai thố lộ tâm sự:
   -Thưa mẹ, anh Hùng thất lạc đã mấy năm nay rồi mà không có tin tức gì cả. Đời con xem như bỏ đi. Con luôn luôn có ý nghĩ ở vậy cho trọn tình với anh Hùng. Nhưng nay gia đình con quá bế tắc. Con phải hy sinh đi lấy chồng xứ lạ để hy vọng có tiền giúp cha mẹ con thoát khỏi cơn khốn đốn nầy.
   -Tội nghiệp con dâu tương lai của mẹ quá, cuộc đời con không suông sẻ. Lâu nay con khóc thương chồng, rồi nay lại phải hy sinh cho gia đình. Mẹ không phiền trách gì con hết! Mẹ càng yêu thương tấm lòng chí hiếu của con đối với gia đình. Nếu sau nầy có tin tức, liên lạc được với thằng Hùng, mẹ cũng sẽ nói đầu đuôi câu chuyện cho nó thông cảm hoàn cảnh của con. Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc rất thảm thương. Bà mẹ chồng tương lai của Xuân Thi ôm nàng vào lòng an ủi...
   Thế rồi như mẫu hàng bày bán ngoài chợ, Xuân Thi gởi hình ảnh của mình cho tổ chức lựa chọn vòng đầu. Rồi sau phải sắp hàng cùng các cô gái khác cho mấy tên ngoại quốc chọn lựa như chọn mua một món hàng nào đó. Ai hớn hở sung sướng trước viễn ảnh tương lai tươi sáng thì không biết, riêng Xuân Thi đứt từng khúc ruột vì thấy nhân phẩm mình bị chà đạp, giá trị con người mình bị bán rẻ, coi khinh... Nhưng hoàn cảnh chẳng đặng đừng nàng đành phải nhắm mắt đưa chân...
   Xuân Thi ra đi tưởng rằng sẽ gởi được tấm thân nơi chỗ tử tế. Không ngờ nàng phải làm vợ một người tán tận lương tâm. Gia đình ông ta bắt buộc Xuân Thi làm nô lệ tình dục cho cả nhà gồm bốn người đàn ông lực lưỡng. Đau đớn hơn hết, sau khi dùi dập nát đời nàng trong thời gian gần hai năm, họ lại bán nàng vào một động mãi dâm để lấy lại tiền vốn đã chi phí đưa nàng về làm vợ trước đây. Cuộc đời Xuân Thi đầy nước mắt và tủi nhục. Nàng muốn tự tử chết quách cho xong một kiếp người bất hạnh. Nhưng xung quanh Xuân Thi luôn luôn có kẻ giám sát canh chừng và thẳng tay đánh đập nàng thậm tệ nếu nàng trái ý. Thật là một đám côn đồ, chúng cấu kết với nhau hành hạ Xuân Thi tận cùng. Nàng chỉ biết khóc cho số phận nhiều nghiệt ngã của mình...
....Trở lại Hùng…,trong những ngày rối loạn cuối tháng tư năm 1975, chàng chạy theo đoàn người di tản qua xứ Mỹ. Chàng chăm lo học hành đỗ đạt nên người. Chàng đã bao lần liên lạc với gia đình mình và người yêu, nhưng đất nước đổi thay và hai gia đình cũng đã đời đi đâu không có tin tức. Sau một thời gian khá dài, Hùng trở về thăm quê hương, chàng hỏi lần ra địa chỉ của cha mẹ mình và cha mẹ vợ tương lai. Chàng đã nghe chính mẹ chàng kể rõ hoàn cảnh chờ đợi thảm thương của Xuân Thi, Hùng càng thấy lòng mình yêu tha thiết Xuân Thi. Chàng qua nhà thăm ba mẹ Xuân Thi. Mẹ Xuân Thi ôm chầm lấy Hùng bệu bạo khóc than:
   -Từ ngày Xuân Thi đi đến nay, gia đình không có một tin tức gì gởi về. Mẹ nghi nó đã gặp điều gì chẳng lành rồi! Ba má quá thương nó vì nó là đứa con chí hiếu vô cùng....
   -Nếu con hết lòng thương Xuân Thi thì mẹ muốn con qua bên Mã Lai, qua Đài Loan một chuyến tìm em con ra sao nghe con? Mẹ nghi nó bị bán vào động mãi dâm rồi! Thở dài, mẹ Xuân Thi vẫn ôm chầm thằng rể tương lai gởi gắm tâm sự
   -Con sẽ lấy thêm hai tháng phép để có thì giờ đi qua hai xứ đó cố thu lượm tin tức tìm em Xuân Thi xem sao. Đàng nào Xuân Thi cũng là vợ sắp cưới của con. Vì chữ hiếu nên nàng mới bán rẻ trinh tiết. Con biết Xuân Thi đã mỏi mòn chờ đợi con rất nhiều năm. Con sẽ cố tìm em con, ba mẹ yên tâm. Em con ăn ở có tình có nghĩa lắm. Con không thể bỏ phế em con được! Hùng thất sắc, chàng ngậm ngùi thương xót cho số phận của người yêu, chàng nhỏ nhẹ hứa hẹn...
   Thế rồi Hùng lên mạng, chàng săn lùng tin tức các đường dây mua bán gái Việt Nam. Trong khi đi tìm Xuân Thi, chàng cũng giả dạng khách mua hoa cầu may tìm gặp Xuân Thi.
   Trời không phụ lòng kẻ chung tình và người con chí hiếu, nên đã xui khiến cho Hùng tìm gặp Xuân Thi trong một động mãi dâm hạng sang. Xuân Thi tự ti mặc cảm tránh né Hùng. Nhưng với tình thương chân thành và lòng muốn cứu vớt người vợ chưa cưới khỏi vũng bùn nhơ nhớp đã thốt lên:
  -Người xưa có nói “ Cưới đĩ về làm vợ chứ không ai cưới vợ về làm đĩ ”. Em vì hoàn cảnh phải trôi nổi đoạn trường. Thể xác em bị hoen ố, nhưng tâm hồn em vẫn trắng trong không nhơ bợn. Anh chuộng cái bên trong tâm hồn em chứ thề xác mà đáng gì! Nâng mặt người yêu lên đặt một nụ hôn thắm thiết. Hùng ân cần vỗ về Xuân Thi và tiếp lời...
   -Em hãy ngửng mặt và đứng lên. Tất cả mọi chuyện là ngoaì ý muốn của chúng mình. Nó chỉ vì hoàn cảnh đẩy đưa... Anh sẽ bỏ tiền ra để chuộc em trở về với anh. Anh sẽ nhờ luật sư lo thủ tục lãnh em qua Mỹ và hợp thức hóa giấy tờ em là vợ anh.
   Nâng cằm người yêu lên, Hùng đặt một nụ hôn thắm thiết lên môi Xuân Thi và rót mật vào tai nàng:
   -Dưới mắt anh, em ví như đóa hoa Sen dù trong ao tù bùn lầy, nhưng vẫn giữ nét thanh khiết của riêng nó em à!
    Với giọng vui vẻ, Hùng tiếp lời:
   -Những ngày tươi sáng đang chờ chúng ta phía trước. Em xem như một đám mây mù đã trôi qua. Trời sẽ quang mây tạnh và ánh sáng hạnh phúc chói chang sẽ về với chúng mình em à! Anh hy vọng sẽ đón em sang Mỹ ăn Tết cùng anh. Anh sẽ mua một cây Đào về trồng để đánh dấu mùa Xuân chúng mình trọn vẹn bên nhau. Và sau này con cháu mình nhìn ngắm cây hoa Đào sẽ nhớ đến bố mẹ chúng. Mùa Xuân sẽ vĩnh viễn đến với hai vợ chồng mình không bao giờ phai nhạt...
     Xuân Thi gục mặt vào ngực Hùng khóc nức nở như để rửa những gì nhơ nhuốc trong cuộc đời xuống tận cùng quên lãng...Rồi thì nàng khẽ mĩm cười với hạnh phúc trước mắt...
    Sống ngập tràn với hạnh phúc trong tầm tay, Xuân Thi chợt nhớ tới Kiều, cô bạn thân khi hai người sống ở Việt Nam đã xem nhau như chị em ruột. Kiều đã lấy anh chàng Phát, một Việt kiều từ Mỹ về cưới cô bạn thân xinh đẹp của mình. Xuân Thi tự hỏi “  nay không biết cuộc sống đôi vợ chồng trẻ này ra sao?!....”

,Tạo hóa sanh chi cảnh đói nghèo
 Cuộc đời lận đận mãi đi theo
 Hay chăng nghiệp chướng còn đeo đẳng
 Nên phải đành cam phận bọt bèo

 Tình đời đau đớn nói làm sao
 Trăm đắng ngàn cay kiếp má đào
 Thân bán xứ người mưu sự sống
 Xót xa tủi nhục biết dường bao

 Ngẫm nghĩ cuộc đời lắm khổ đau
 Thân nghèo làm mướn nước sang giàu
 Tự do độc lập nào đâu thấy
 Chỉ thấy tham tàn cướp giựt nhau

Biết thế thà cam chết sướng hơn
Sống chi chuốt lấy nỗi căm hờn
Thân trai phận gái tàn cơn mộng
Tủi nhục chưa tròn nợ nước non

 Đường hầm ánh sáng đã chờ lâu
 Duyên nợ trăm năm đạt ước cầu
 Góc bể chân trời qua hoạn nạn
 Răng long đầu bạc nguyện bên nhau…

Còn nữa...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét