S
|
Sáng hôm sau, Phương Diễm dậy sớm hơn mọi
ngày. Sau khi trang điểm, nàng cho chị Bếp gọi Đẹp đến gặp nàng tại phòng đọc
sách. Đẹp lo sợ bấn loạn tim gan đến gặp cô chủ với bao ý nghĩ trong đầu:
-Mình thật hồi hộp, không biết chuyện dữ
lành như thế nào đây mà cô chủ cho gọi mình sớm thế này? Đây là một điều bất
thường mà mình mới gặp lần đầu... Không biết có phải chuyện mình mang thai với
ông chủ bị đổ bể hay không? Hay mình có làm điều gì sai quấy mà chủ gọi vào quở
trách đây?...
Bao câu hỏi chứa đầy trong đầu óc, Đẹp thất thểu bước vào phòng đọc sách
với dáng điệu thật sợ sệt của kẻ phạm tội. Nàng không dám ngẩn mặt lên nhìn vào
đôi mắt sáng quắc với tia nhìn hình như nẩy lửa và khuôn mặt lạnh như tiền của
cô chủ đang hướng về phía mình... Riêng Phương Diễm dù trong lòng đang tức tối
trước tình địch không cân xứng với mình, người đã được người chồng yêu quý của
mình ôm ấp chung đụng chia xẻ ái ân dù trong vụng trộm đi nữa. Đưa mắt quét một
vòng khắp người Đẹp để xoi bói tìm những điểm mà chồng mình đã cả gan qua mặt
mình để tìm cảm giác lạ...
<!>
Chàng đã không màng đến hậu quả có thể mất đi tiền bạc địa vị của chàng trong lòng mình. Phương Diễm nghĩ nhanh:
<!>
Chàng đã không màng đến hậu quả có thể mất đi tiền bạc địa vị của chàng trong lòng mình. Phương Diễm nghĩ nhanh:
-Dù nay cô ả đang mang bầu, bị cái thai hành đến tiều tụy xuống sắc,
nhưng không vì thế mà sắc đẹp của ả ta tàn tạ. Trong cái vẻ ủ rũ kia không dấu
đi cái đẹp man dại liêu trai làm say đắm lòng bao chàng trai bị mê hoặc vì bóng
sắc... Không khí vắng lặng của phòng đọc sách rộng lớn, càng vắng lặng hơn...
Trong phòng được bày trí hết sức sang trọng với những chiếc kệ chạm trổ hết sức
tinh vi chứa những cuốn sách hiếm quý mạ vàng được xếp đặt một cách thứ tự,
ngăn nắp. Trên tường những bức tranh của các họa sĩ tài danh tên tuổi với màu
sắc hài hòa được treo những chỗ thích hợp. Cách bài trí trong phòng thật thanh
nhã với các vật dụng linh tinh như quả địa cầu, bút mực, máy móc... Hôm nay
thật xa lạ với Đẹp không như hàng ngày nàng đã vào đây quét dọn lau chùi. Trên
tường chiếc đồng hồ quả lắc mạ vàng buông những tiếng tích tắc đều đặn như nhịp
đập con tim trong lồng ngực Đẹp. Len lén đưa đôi mắt sợ sệt nhìn cô chủ đang
thị oai ngồi trên chiếc ghế nệm êm của chiếc bàn xinh xắn, lòng Đẹp hồi hộp vô
cùng... Nàng linh cảm như xảy ra một biến cố quan trọng mà nàng là kẻ phạm tội
tày trời do người có lắm tiền nhiều của gán ghép... Nàng như kẻ tử tù đối diện
với người đao phủ trước khi lên đoạn đầu đài...
Để cho sự lo sợ trấn áp Đẹp, người tớ gái xinh đẹp muốn qua mặt mình dám
vuốt râu hùm, Phương Diễm nhíp mép cười..., nàng muốn kéo thời gian im lặng dài
ra cho Đẹp hồi hộp chờ đợi. Nàng như chú mèo, với bộ mặt giả nhân giả ngãi, lim
dim đôi mắt làm như hiền lành khi bắt được chú chuột, nó vờn cho chú chuột mềm
nhũn không xơi tái vội mà thu mình im lìm cho chú chuột run rẩy, sợ sệt tưởng
mình thoát chết vội vàng bò đi. Nhưng thoắt, cái chân mèo vươn dài ra và chú
chuột lại run rẩy trong những nanh vuốt nhọn hoắc không cựa cậy được. Sự việc
cứ lập đi lập lại nhiều lần đến nỗi khi chú chuột được thả ra thì nó không còn
hơi sức lê lết được... Phương Diễm im lặng ngồi đó, nhưng cơn ghen còn hơn nàng
Hoạn Thư trong chuyện Kiều “bề ngoài thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm
giết người không dao!...”
Phương Diễm có cách xử phạt riêng của nàng... Để cho cái lo sợ của Đẹp lan
rộng, lan rộng thấm vào tận tim gan kẻ tình địch... Phương Diễm quắc mắt phủ
đầu thật nhanh để đối phương không kịp có thì giờ suy nghĩ đở đòn, đó là thâm ý
nàng muốn làm cho Đẹp căm thù và tránh xa kẻ bẻ hoa rồi đi bán rao:
-Chồng tôi đã nói hết tất cả mọi chuyện về cô cho tôi nghe. Anh ta đã
hối hận để cô dụ vào mê hồn trận hòng kiếm tiền, đục khoét tài sản nhà tôi. Anh
ta rất ân hận và van nài tôi tha lỗi, tôi đã tha lỗi cho chồng tôi vì tôi biết
thịt mỡ để trước miệng mèo sao anh ấy nỡ từ chối được! Bất quá trong thời gian
tôi vắng nhà, chồng tôi không đi chơi điếm để tránh bệnh tật, mà cô là chỗ để
nhà tôi vui chơi thỏa thích an toàn, không sợ bệnh tật lây cho tôi... Không để
cho Đẹp kịp suy nghĩ hơn thiệt, mà nàng ta còn đang bàng hoàn trước sự thật phủ
phàng của toa rập lừa đảo kẻ khờ khạo nhẹ dạ như nàng trước kẻ sở khanh lường
gạt tình... Phương Diễm làm như nhân hậu thở dài bồi tiếp lời:
-Là phận đàn bà với nhau, tôi rất thông cảm cho hoàn cảnh của cô, tôi
không truy cứu việc làm xấu xa của cô là khuyến dụ chồng tôi sa ngã, phá vỡ
hạnh phúc êm ấm gia đình tôi. Tôi sẽ tha thứ lỗi lầm tày trời này của cô, con
vịt mà muốn trở thành thiên nga không được đâu! Đây là một bài học đắc giá cho
cô, cô nên đề cao cảnh giác với bao cạm bẫy xấu xa ở đời. Đừng để cái hào
nhoáng, tiền bạc làm lu mờ lương tri của mình đi mà ân hận suốt cả đời. Tôi rất
thương hoàn cảnh của cô, nhưng tôi phải bảo vệ hạnh phúc gia đình của mình, nên
hôm nay cô phải thu xếp áo quần đồ đạc ra khỏi nhà tôi ngay. Kể từ hôm nay cô
đừng tìm cách liên lạc với chồng tôi, nếu cô tái phạm thì đừng trách tôi sao ra
tay mạnh với cô đấy nhé. Còn cái thai cô mang trong người, theo tôi nghĩ cô nên
trục nó ra đi. Nó là gánh nặng của cô đó, nó cũng chẳng phải là sợi dây để cô
liên lạc với chồng tôi đâu... Anh ấy đã như con chim thất ná đang nằm gọn trong
tay tôi, không nhúc nhích gì được đâu!
Cô nên nghe theo lời khuyên của tôi để còn rảnh tay chân làm lại cuộc
đời vì cô còn trẻ và đẹp lắm. Tôi cũng không xử ép cô đâu, vì tôi thừa tiền bạc
muốn tạo phúc đức cho các con tôi sau này, tôi sẽ trả lương hết năm cho cô dù
nay mới đầu năm. Ngoài ra tôi còn cho cô thêm mấy chục ngàn để thuốc thang lo
liệu cho sức khỏe của cô. Tôi muốn chồng tôi phải khâm phục tôi mà phục tùng
tôi tối đa... Thôi nhé tiền tôi đã để sẵn trong bao thơ này cô cầm lấy và đi
cho khuất mắt tôi ngay! Chào cô, hôm nay tôi sẽ đi làm trễ để âm thầm tiễn chân
cô, tôi không hẹp hòi gì đâu, những đồ đạt nào thuộc về cô, cô cứ cầm hết đi và
những món nào trong phòng cô, nếu cô yêu mến cũng cho cô cầm đi hết, đừng ngần
ngại gì hết. Tôi muốn tình trạng êm đẹp không xảy ra điều gì xấu tai tiếng cho
gia đình tôi. Nếu cô kiếm chuyện thì tôi có cách trừng trị cô và khi đó cô sẽ
ra đi mình không mà bị tai tiếng lan rộng mà chẳng tốt đẹp gì cho cam! Thôi cô
đi đi..., tôi cần nghỉ ngơi!
Nói xong lời cuối, không để cho Đẹp kịp nói lời nào, Phương Diễm xua tay
ra hiệu Đẹp rời khỏi phòng ngay. Từ khi Đẹp bước vào phòng, sau mấy phút đè
nặng lên người nàng và thời gian trôi qua thật nặng nề như cả thế kỷ. Đẹp lại
xanh mét thất thểu lui gót về phòng sắp xếp hành trang như kẻ mất hồn... Riêng
Phương Diễm sau khi diễn xuất một màn hát độc diễn thật xuất sắc vượt sức tưởng
tượng của mình, nàng mệt mỏi chán chường gục đầu xuống bàn suy nghĩ và thiếp đi
vì thần kinh quá căng thẳng. Bỗng một cánh tay ấm choàng qua vai nàng, nàng mở
mắt ra, thì trước mặt nàng khuôn mặt Tuấn hiện ra rõ nét:
-Anh cám ơn em, người vợ thật tuyệt vời, xử sự rất nhân hậu, đã thu thập
nhân tâm và đúng mức kẻ học thức, trưởng giả... Từ nay anh là kẻ nô lệ của em.
Anh không thể rời em nửa bước và hết lòng chìu chuộng em hết mực..., anh xin
thề...
Sau giây phút thư giản tinh thần, Phương Diễm tỉnh táo hơn, nàng gượng
cười ôn tồn và kéo tay chồng xuống:
-Thôi anh đừng có thề thốt mất công, ai mà tin vào lời thề. Đúng là cá
trê chui qua ống của đàn ông hảo ngọt muốn trốn vợ đi tìm của lạ như anh.. Lần
này em bỏ qua cho anh, lại còn thu xếp công việc êm đẹp chu toàn để khỏi mất
mặt ông chủ dê xồm! nhưng xin lỗi, lần sau em sẽ không giúp anh, mà anh phải
cuốn gói đi theo người ta luôn, liệu mà giữ mình ông chồng hảo ngọt của em. Mất
trâu mới lo rào dậu, những lần sau em chỉ mướn mấy chị đứng tuổi xấu xí để khỏi
khơi dậy tính dê xồm của chồng em cho chắc ăn...
Biết được tẩy của mình, Tuấn chỉ việc im lặng nghe vợ thuyết trình...
Chàng chỉ có cách ôm hôn vợ thắm thiết khóa miệng vợ bằng những chiếc hôn nóng
bỏng làm nàng quên đi tất cả...
Trong khi hai vợ chồng Phương Diễm nồng ấm bên nhau, thì Đẹp âm thầm thu
xếp đồ đạt áo quần vào valy với đầm đìa nước mắt tuông rơi trong câm nín buồn
khổ vì những suy xét thiếu suy nghĩ và buông thả của mình... Chị Bếp là người
tốt bụng, ái ngại nhìn Đẹp vì Đẹp cũng rất dễ thương, nàng không sanh nạnh công
việc và khi rảnh rỗi đã phụ trợ chị nhiều việc rất đắc lực:
- Chị đã biết mọi việc, nhưng chúng mình là phận tôi đòi, không tránh
sao được mọi sắp xếp của chủ, thật là trên đe, dưới búa. Người ta có tiền,
người ta nắm quyền sinh sát trong tay, mình không chịu thì bị mất việc... Nay
em bụng mang dạ chửa, không thể về quê hành tội mẹ em được. Vậy đây là địa chỉ
nhà chị ở tận Xóm Củi, bước đầu không nơi nương tựa, chị sẽ viết vài chữ cho mẹ
chị và em tá túc ở nhà tranh vách đất của chị nhé! Mẹ chị rất hiền và hiếu
khách, em yên trí sống tạm với mẹ chị. Chỉ có tụi nghèo chúng mình mới biết
thương yêu lẫn nhau. Thôi em đừng van xin, cầu cạnh người bạc nghĩa nữa mà hãy
mạnh dạn đi đi, không thôi người ta lại cậy quyền, cậy thế vắt chanh bỏ vỏ mà
thêm nhục nhã tấm thân. Lý lẽ của người lắm tiền nhiểu bạc vẫn hơn! Đó là thế
thái nhân tình. Em phải sáng suốt thu xếp chuyện của em cho vuông tròn. Chị không
thể khuyên em thế này hay thế nọ... mà có tội với trời đất.
Chị Bếp vừa giúp Đẹp thu xếp đồ đạt vào valy, vừa to nhỏ khuyên lơn
nàng. Đẹp chỉ biết tủi phận khóc ngất, không còn tâm trí đâu để đối đáp hơn
thiệt với chị. Sau khi sắp xếp xong xuôi, chị Bếp ra trước nhà thuê một chiếc
xích lô máy và giúp Đẹp chuyển tất cả tài sản của nàng ra xe. Đẹp quẹt ngang
nước mắt, nhìn lại căn nhà lần cuối... Nơi chỗ này đã đưa nàng từ một cô gái
ngây thơ xinh đẹp với bao ước mơ bình thường trở thành một người đàn bà truân
chuyên và cuộc đời đi vào ngõ cụt...và rồi tương lai sẽ về đâu?!
-Cô đi đâu? Người lái xe khẽ hỏi? Vẫn im lặng, Đẹp tự hỏi thầm với chính
mình:
- Đi về đâu bây giờ? Tứ cố vô thân, với bụng mang dạ chửa biết tính sao
đây?
- Cô có nghe tôi hỏi không, cô đi đâu?
Người lái xe nổ máy xe và to tiếng hơn hỏi cô khách vừa bước lên xe với
mặt mày ủ dột. Ngập ngừng một giây, Đẹp thoáng nghĩ nhanh và đưa tờ giấy địa
chỉ chị Bếp mới viết vội vã dúi vào tay Đẹp cho người lái xe...
Thoạt nhìn
ra vườn,
Thấy con
bướm lạ
Lượn quanh
cành hoa
Ngỏ lời
thiết tha
Ngọt hơn
đường mật
Làm hoa
ngây ngất
Trao trọn
tấm lòng
Hoa hằng
thầm mong
Gặp người
tri kỷ
Một thoáng
thủ thỉ
Bướm lại
bay cao
Hoa quá
nghẹn ngào
Buồn cho
duyên phận
Đời hoa
lận đận
Gặp kẻ lừa
tình
Còn đâu
chữ trinh
Của thời
con gái
Hoa luôn
sợ hãi
Sợ cả
chính mình!
Đời đáng
đẹp xinh?
Hữu tình
thơ mộng?
Hỡi loài bướm ong
Sao chẳng
một lòng
Cùng hoa
kết tóc
Cảnh trời
ô trọc
Ngao ngán
làm sao
Hoa quá
nghẹn ngào
Tình đời
đen bạc
Bão táp
mưa sa
Kiếp phận
đàn bà
Dập dìu
ong bướm
Nát nhụy
tàn hoa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét